“Trương Văn Hoa, tao còn chưa hỏi mày đấy, tại sao cháu tao lại ra nông nỗi này? Có phải bị nhà họ Lâm các người đánh không?” Nói đến đây, Hoàng Tú Anh đột nhiên đổi giọng: “Bồi thường! Bồi thường thì chúng tao sẽ đưa bọn nó về. Không thì không nói chuyện nữa.”
“Bồi thường? Mày cũng có mặt mũi mà nói ra câu đấy à? Trọng Xuân đâu có bị thế này ở nhà tao, dựa vào đâu mà đòi bồi thường?” Trương Văn Hoa cười lạnh, đáy mắt lóe lên vẻ châm biếm.
Lúc này, Mạnh Trọng Xuân yếu ớt ho hai tiếng, ngắt lời cuộc cãi vã của hai bà. "Bà nội, cái chân của cháu bị ngã trên đường về. Lúc nãy, bà ngoại và mọi người đã giúp cháu tìm thầy thuốc, tốn một đống tiền, nhưng cái chân này vẫn không thể chữa khỏi."
Mạnh Trọng Xuân hít sâu một hơi rồi run rẩy nói tiếp: “Thầy thuốc còn nói, cả đời này cháu có lẽ không đứng dậy được nữa, chứ đừng nói đến chuyện đi làm thuê cho người khác.”
“Thế chẳng phải thành tàn phế sao?” Bành Quyên kinh ngạc che miệng. Thấy mọi người nhìn mình, cô ta bĩu môi, nói nhỏ: “Cháu có nói sai gì đâu.”
“Tiền nhà tôi vừa dùng để chữa chân cho Trọng Xuân đã hết sạch, còn phải mượn hàng xóm bên cạnh mười đồng nữa.” Trương Văn Hoa thở dài.
“Ai mà biết thật giả thế nào, chỉ cái miệng thôi thì muốn nói gì chả được. Trọng Xuân nhà chúng tôi đi làm lâu như vậy, tiền công chắc chắn rất nhiều. Chữa bệnh thì tốn bao nhiêu? Số còn lại, sợ là các người đã nuốt hết rồi!” Hoàng Tú Anh lúc này mới nhớ đến mục đích của mình, vội vàng lái sang chuyện khác để hỏi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play