Bành Quyên thấy vậy, liếc nhìn Mạnh Bảo Quốc đang bổ củi sau bếp, rồi kéo Hoàng Tú Anh vào sân, hạ giọng nói: “Mẹ, chúng ta nhất định phải giành lại Trọng Xuân. Hộ khẩu của nó vẫn ở nhà mình, lần này dù là trưởng thôn hay ai đến, chúng ta cũng không thể ngốc mà đồng ý cho nó tách hộ khẩu nữa!”
“Hơn nữa, lần này Trọng Xuân đi sửa nhà lâu như vậy, tiền công chắc chắn rất nhiều. Tính theo giá cũ, ít nhất cũng phải được số này.” Bành Quyên nhìn quanh, thấy không có ai, rồi làm ký hiệu “hai” bằng tay.
Hoàng Tú Anh nhíu mày, trong lòng cũng tính toán. Bà ta biết Bành Quyên nói đúng. Suy nghĩ một lát, bà ta cắn răng: “Mau gọi bố mày, Bảo Quân và Bảo Thủ đến. Tao sẽ sang nhà họ Lâm đòi người.”
Nếu đi chậm, nhỡ đâu Mạnh Trọng Xuân ngây ngốc đưa hết tiền công cho Lâm Ái Vân thì sao? Chẳng phải công cốc à?
“Vâng, được rồi.” Mắt Bành Quyên sáng lên, cô ta lập tức quay vào phòng. Vừa vào cửa, cô ta đụng phải Mạnh Hiểu Đào. Cô bé loạng choạng ngã xuống đất, nhưng không quên đứng dậy đỡ Bành Quyên, lo lắng hỏi: “Mẹ, mẹ không sao chứ?”
Bành Quyên ôm lấy ngực bị đau, bực bội đẩy Mạnh Hiểu Đào ra, mắng: “Cả ngày chỉ biết trốn trong phòng, việc nhà chẳng biết giúp. Con gái nhà ai lười như con? Sau này gả không nổi đâu.”
“Mẹ, không phải mẹ bảo con vá áo sao? Con vừa vá xong…” Mạnh Hiểu Đào ấm ức nói.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT