Hoàng hôn u ám, mặt trời tàn như máu.

Đi thêm một lúc nữa, Giang Vân Trì mới về đến cửa nhà mình. Nơi đây thậm chí còn đơn sơ và hẻo lánh hơn nhà ông Trần. Hàng rào tre mới sửa cách đây không lâu không biết từ lúc nào lại bị người ta làm hỏng một lỗ.

Một vài đứa trẻ nghịch ngợm trong thôn rất thích đến đây để phá hoại cho vui.

Thấy vậy, anh chỉ quen thuộc liếc mắt một cái, rồi đi thẳng vào nhà.

Anh vào bếp, cầm chén múc nửa chén nước từ cái lu lớn, uống cạn. Uống xong, anh cảm thấy cả người đã hồi phục chút sức lực.

Hai tay chống vào lu nước, anh cúi đầu có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu trên mặt nước.

Anh đưa tay chậm rãi chạm vào vai. Nơi đó có một vết thương do bị cành cây nhọn đâm phải khi bắt gà rừng.

Đầu ngón tay bất ngờ không chạm phải vết máu ướt, mà chỉ thấy một lớp cỏ gà đã được đắp lên một cách qua loa.

Một lúc lâu sau, anh khẽ lẩm bẩm như tự cảm thán: "Thật sự có thể cầm máu à."

(Đây là truyện hư cấu, trong cuộc sống thực tế, mọi người hãy yêu quý động vật hoang dã, không buôn bán, chăn nuôi và ăn thịt động vật hoang dã nhé.)


"Con nhỏ khốn kiếp đó rốt cuộc làm sao biết tôi giấu tiền ở đế giày?"

Bành Quyên nằm trên giường, tức giận nắm chặt tay đấm vào gối. Cô ta tức đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại động đến vết thương trên lưng, nhất thời đau đến nhe răng trợn mắt.

Vốn tưởng rằng cách làm này vạn bất đắc dĩ, lại bị Mạnh Thanh Hòa - con tiện nhân đó vạch trần. Hại cô ta bị gia pháp, đến giờ lưng vẫn đau nhói.

Không phải nói sẽ không quay lại nữa sao? Nếu không cô ta cũng không dám mạo hiểm đi trộm tiền của bà già đó.

Sáng nay Bành Quyên đúng là về nhà lấy nước, và có gặp Mạnh Thanh Hòa ở sân. Cô ta không nhịn được buông lời châm chọc con bé lười biếng như heo, giờ này mới dậy, cũng không biết giúp gia đình làm việc. Hoàn toàn không bằng Thẩm Thư Dao.

Mạnh Thanh Hòa tính tình lớn thật, trực tiếp đá đổ chiếc ghế dựa bên cạnh, trợn trắng mắt, chê bai chỉ vào ngôi nhà họ Mạnh, nói rằng đây là chuồng heo, cô ta không thèm ở.

Còn nói bố mẹ ở thành phố thương cô ta lắm, chỉ cần cô ta nói muốn về thì chắc chắn có thể ở lại đó và sẽ không bao giờ quay lại.

Nói xong, cô ta chạy ra khỏi sân.

Bành Quyên thấy Mạnh Thanh Hòa nói có lý, trong lòng liền nảy ra một ý định.

Cháu trai bên nhà mẹ đẻ sắp kết hôn, tiền sính lễ còn thiếu 50 đồng. Lần trước cô ta đến nhà họ Mạnh để vay, nhưng bị Hoàng Tú Anh từ chối và than khóc ỉ ôi.

Nhưng Bành Quyên biết, bà già này có tiền mà. Bà ta nói như vậy chỉ là không muốn cho vay.

Nghĩ đến việc mẹ ruột đã nhiều lần nói với mình mà vẫn chưa có tiền, Bành Quyên nghiến răng, lẻn vào nhà chính, trộm 50 đồng.

Bây giờ nghĩ lại, Bành Quyên chỉ thấy mình ngu ngốc đến cực điểm. Mạnh Thanh Hòa nói gì cô ta cũng tin.

Mối thù này xem như đã kết sâu.

Lúc này, ngoài cửa đột nhiên có tiếng mở cửa. Sau đó, một cô bé bằng tuổi Mạnh Thanh Hòa bưng một cái chén đi vào.

Cô bé là Mạnh Hiểu Đào, đứa con thứ hai của Mạnh Bảo Quân và Bành Quyên. Năm nay 19 tuổi, trông rất giống Bành Quyên, dáng người không cao mà rất gầy.

Vì nghỉ học sớm để giúp gia đình làm việc, làn da của cô bé hơi vàng. Đôi mắt tròn, nếu được chăm sóc kỹ, cũng có thể coi là một tiểu mỹ nhân thanh tú.

"Mẹ, ăn cơm." Mạnh Hiểu Đào cẩn thận đưa chén cho Bành Quyên, đầu không dám ngẩng lên, sợ trở thành nơi trút giận.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play