“Vì sao tao lại gả con gái ngoan hiền của tao cho mày, mày trong lòng không rõ sao? Mày đã đảm bảo với tao những gì? Giờ làm được cái gì rồi? Đến con chó hoang ngoài đường tao cho ăn cũng biết vẫy đuôi mừng. Mày thì hay rồi, phụ lòng mong đợi của tao và Ái Vân, ngạnh sinh sinh làm tất cả tình cảm cạn sạch!”
Ngay sau đó, bà ta đứng dậy từ dưới đất. Lâm Văn Khang và Mạnh Trọng Đông tiến lên đỡ. Đợi bà ta đứng vững, hai người mới buông tay. Còn Hoàng Tú Anh thì nằm dang tay chân trên đất, tóc tai rũ rượi, trông chẳng khác gì một bà điên.
Mạnh Bảo Quốc nghe Trương Văn Hoa nói xong, người loạng choạng, lùi lại một bước, sắc mặt khó coi. Đôi tay rũ xuống bên chân không ngừng run rẩy. Anh há miệng, nhưng không nói được lời nào, vì anh không thể phản bác.
Thấy vậy, Trương Văn Hoa thất vọng thở dài, hận bản thân lúc trước đã nhìn lầm người, đem con gái mình cho không để người ta giày vò, bắt nạt bao nhiêu năm! Bà chỉ mong sau này mọi người phải sáng mắt ra, đừng để người trong nhà lặp lại sai lầm này nữa.
“Mẹ, mẹ, mẹ không sao chứ?” Lúc này Bành Quyên mới run rẩy tiến lên đỡ Hoàng Tú Anh, nhưng lại bị bà ta đẩy ra. Cô ta không đứng vững, “ối” một tiếng ngã xuống đất.
“Mày cũng là đồ vô lương tâm! Sao tao lại để Bảo Quân cưới con tiện nhân như mày? Đúng là xui xẻo tám đời!” Hoàng Tú Anh chỉ vào Bành Quyên tát hai cái, có thể nói là bà ta đã phát huy sự bắt nạt kẻ yếu đến cực điểm.
Trương Văn Hoa sờ tóc mình, chống nạnh, hung hăng chỉ vào ba người nhà Hoàng Tú Anh nói: “Cả lũ chúng mày cút về cho tao! Bọn tao không cần chúng mày giúp đỡ giả tạo như vậy! Sau này đừng để tao nhìn thấy chúng mày nữa, nếu không thấy một lần, tao đánh một lần.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play