Mạnh Thanh Hòa phồng má, tức giận chống nạnh trừng mắt nhìn Dương Triều Học, nhìn qua rất đáng sợ. Hắn ta nhớ lại sự lợi hại của cô, sợ hãi rụt cổ lại, không dám nói thêm lời nào.
Bên cạnh, Giang Vân Trì không để tâm đến lời Dương Triều Học, anh chỉ chăm chú nhìn vết sưng đỏ và dấu bàn tay trên má Mạnh Thanh Hòa. Đôi nắm đấm của anh siết chặt vô thức, chỉ hận rằng vừa rồi anh đã ra tay quá nhẹ với ba tên súc sinh kia.
“Anh Giang, chúng ta đi thôi, cứ mặc kệ mấy tên đó ở lại đây tự sinh tự diệt.” Mạnh Thanh Hòa hừ lạnh một tiếng, thuận thế kéo góc áo Giang Vân Trì. Sau khi bước xuống bậc thềm, như chợt nhớ ra điều gì, cô quay lại, nghiêm túc dặn dò: “À, đúng rồi, không phải nước tiểu đồng nam thì uống nhiều một chút xem có giải độc được không nhé. Dù sao thì giờ xuống núi cũng đã muộn rồi mà.”
Nói xong, cô mặc kệ tiếng van xin của bọn chúng, kéo tay Giang Vân Trì đi thẳng xuống núi. Nhưng càng đi xa khỏi nguồn sáng của nhà gỗ, khung cảnh xung quanh càng tối, cô suýt nữa ngã sấp mặt. May mắn là anh đã nhanh tay đỡ kịp.
Bên cạnh chỗ Mạnh Thanh Hòa suýt ngã có một tảng đá lớn. Giang Vân Trì đỡ cô ngồi xuống đó, quỳ gối trước mặt cô, lo lắng hỏi: “Chân có bị trẹo không?”
Xung quanh im ắng không một tiếng động, bên tai cô chỉ có tiếng nói trầm ấm đầy quan tâm của anh. Ánh trăng mờ ảo xuyên qua những tán lá dày đặc, chiếu xuống người hai người, tạo thêm vài phần bí ẩn và lãng mạn.
Từ góc độ của Mạnh Thanh Hòa, Giang Vân Trì giống như một thiên thần từ trên trời giáng xuống. Mặc dù cách ví von này nghe có vẻ sến sẩm, nhưng đó là từ đầu tiên nảy ra trong đầu cô ngay khoảnh khắc anh phá cửa bước vào.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT