Mạnh Thanh Hòa không đáp lời, mắt dán chặt vào Điền Hiếu Quốc. Lòng cô đập thình thịch vì lo lắng, chờ đợi hắn nói hết ý.
“Mày xem, hay là mày đi cùng bọn tao đến đồn cảnh sát giải thích đây chỉ là hiểu lầm?”
“Được, tôi đi cùng các người, tôi nhất định sẽ nói với đồng chí công an rằng đây đều là hiểu lầm.” Nghe Điền Hiếu Quốc nói, Mạnh Thanh Hòa khẽ thở phào nhẹ nhõm, khóe môi gượng gạo cong lên, vội vàng đồng ý theo lời hắn.
Chỉ cần bọn chúng bây giờ không có ý nghĩ xấu với cô, đợi đến chỗ đông người, cô có thể tìm cách chạy thoát. Còn ở nơi hoang vắng không một bóng người này, tốt nhất là cô không nên hành động thiếu suy nghĩ. Cô biết rõ sức mình đến đâu, sợ rằng chỉ vài cú đấm của đối phương là cô có thể “lãnh cơm hộp” ngay.
“Ha ha ha, mày không thật sự tin bọn tao sẽ làm thế chứ?”
Nghe vậy, nụ cười trên mặt Mạnh Thanh Hòa cứng lại. Cô nghe ba người cười lớn một cách ác ý, từ sâu thẳm nội tâm dâng lên một nỗi sợ hãi và phẫn nộ. Giờ thì cô đã hiểu mục đích hôm nay chúng tìm cô, thì ra là để trả thù việc lần trước cô giúp Tiêu Vân. Đúng là những kẻ cặn bã!
“Tao cũng không ngại nói cho mày biết, loại án vặt này nhà bọn tao đều lo xong cả rồi, hai ngày nữa bọn tao vẫn sẽ về thành phố ăn sung mặc sướng thôi. Còn mỹ nhân mày thì…” Vương Lượng bỉ ổi vuốt cằm, với ý đồ xấu tiến lại gần Mạnh Thanh Hòa vài bước.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play