Chuyện xảy ra ở ruộng củ cải sáng nay đã lan truyền khắp thôn. Một số người còn thừa cơ đục nước béo cò, thổi phồng sự thật. Thậm chí có kẻ còn ác ý nói Tiêu Vân bị Điền Hiếu Quốc làm hỏng trong sạch. Kết quả, hắn ta đã bị mấy người bà con nhà họ Điền đánh cho mắt đầy sao, không phân biệt được đông tây nam bắc.
Đáng đời! Thanh danh của con gái nhà người ta, sao lại có thể bị anh nói bừa mà hủy hoại chứ? Tưởng đàn ông nhà người khác đều ăn chay chắc?
Vì có cả nhân chứng và vật chứng, chưa đến buổi chiều, người của Cục Công an đã đến công xã. Lão xã trưởng và thư ký sợ hãi vội vàng gọi mấy người làm quan ở thôn Phong Nguyên đến hỏi chuyện, đến tối mới được thả về.
Nghe vậy, Bành Hồng Cường mở mắt liếc nhìn Đặng Thúy Hương, rồi gật đầu, thở dài: “Họ mắng tôi một trận ra trò. Vốn dĩ thu hoạch của thôn mỗi năm đã không tốt, lại còn xảy ra chuyện này. Tôi nghe giọng của lão xã trưởng, ẩn ý là muốn thay người rồi.”
Nói đến đây, mắt Bành Hồng Cường thoáng hiện lên tia mơ hồ, ông ta cau mày. Ông ta làm đội trưởng chưa đầy ba năm. Nếu thật sự phải đổi người, nói ra ngoài đều bị người ta cười cho rụng răng. Sau này còn làm sao sống ở trong thôn nữa?
Nhưng bảo ông ta nghĩ ra biện pháp gì để tăng thu hoạch, ông ta cũng chịu. Mấy đời đội trưởng trước còn chưa nghĩ ra, ông ta nghĩ được sao?
“Gì cơ?” Đặng Thúy Hương lập tức hoảng sợ, làm kim đâm vào tay, máu lập tức rỉ ra.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play