Vừa dứt lời, Mạnh Thanh Hòa vỗ tay một cái thật lớn. Tiếng vỗ tay làm bà Trương giật mình, người bà ta run lên.
Mạnh Thanh Hòa liếc thấy cảnh này, khóe môi nhếch lên, “chậc” một tiếng: “Cảnh sát đâu có ngu, sao lại tin lời một phía của bà ta? Họ lục soát trong phòng, tìm được cả bằng chứng và đồ ăn cắp.”
“Kết quả là cả hai vợ chồng đều bị bắt vào cục cảnh sát, bây giờ vẫn chưa được thả ra. Chuyện này cũng không là gì, đáng tội mà phải không? Đáng thương chính là con trai, con gái họ, mới vài tuổi đã không có cha mẹ. Những người thân, bạn bè khác ghét cha mẹ chúng làm mất mặt, cũng không thèm quan tâm, mặc kệ chúng sống chết. Không bao lâu sau thì chúng chết đói.”
Mạnh Thanh Hòa tiếc nuối thở dài, nhưng thực ra vẫn luôn quan sát phản ứng của những bà thím kia. Quả nhiên, sau khi nghe cô nói, họ đều lộ rõ vẻ hoảng sợ, cau mày, như không biết phải làm sao.
Thấy đã đạt được hiệu quả, Mạnh Thanh Hòa hạ liều thuốc cuối cùng: “Thế nên tôi mới lo lắng cho cuộc đời tương lai của các thím. À, còn cả cuộc đời của con cái các thím nữa. Mấy người chúng tôi ở đây đều biết sự thật rốt cuộc là thế nào. Chờ cảnh sát đến điều tra, lúc đó lại mở miệng thì muộn rồi đấy.”
“Vì một người ngoài và những lợi ích không thực tế trước mắt, mà nói dối, làm chứng gian, điều này có đáng không?”
Lúc này, Điền Trí Học cuối cùng cũng tỉnh táo lại, hiểu ra tại sao Mạnh Thanh Hòa lại nói vòng vo một hồi lâu như vậy. Hóa ra là để những bà Trương kia đứng ra làm chứng cho Tiêu Vân!
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT