Chu Vận sờ cằm như có điều suy nghĩ:

"Cô từ chối trở thành tiểu tam của đạo diễn hói đầu... nguyên nhân thì để tôi đoán xem."

Chu Vận sau khi nghe lời cô nói trước đó, luôn cảm thấy cô sẽ không đi theo lối mòn.

"Nhất định là mẹ của vị đạo diễn kia đã đưa 5 triệu để em rời xa con trai bà ấy."

Hắn tràn đầy tự tin, những mô típ tiểu thuyết này, hắn rất hiểu.

Mắt Thẩm Tây Tây sáng rực:

"Còn có chuyện tốt như vậy, ai là mẹ thế, giới thiệu WeChat cho tôi đi."

Chu Vận gãi đầu, không đúng à?

Cả đám người lại một lần nữa bị khơi dậy sự tò mò.

Đạo diễn lại gần cô, không kịp chờ đợi thúc giục:

"Nói nhanh nói nhanh, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?"

Hắn đột nhiên cảm thấy, có lẽ, Thẩm Tây Tây có một nhân vật hấp dẫn hơn cả sự chua ngoa, miễn là có lượng người xem, không nhất thiết phải làm một người chua ngoa.

Thẩm Tây Tây trả lời:

"Đạo diễn hói đầu quả thật muốn tôi làm tiểu tam cho hắn, hắn nói hắn thích vẻ ngoài xinh đẹp của tôi, hắn cảm thấy tôi tuy có tiếng nhưng chỉ ở tuyến 18, chỉ có dựa vào hắn mới có thể chen vào tuyến 1, 2."

"Tôi lập tức đẩy hắn ra."

Cô khoa tay múa chân, nói đến sống động như thật:

"Tôi tại chỗ từ chối, đây không phải là sỉ nhục người ta sao?"

Mọi người ha ha, vậy cô vẫn rất cao thượng.

Cao thượng như vậy, sao còn bò lên giường của anh rể tương lai?

Thẩm Tây Tây:

"Lúc đó tôi căn bản không ở tuyến 18, tôi ở tuyến 28, hắn ta còn không hiểu rõ tôi."

Lục Ý chống cằm, lơ đãng hỏi: "Cho nên cô xấu hổ quá hóa giận, đá vào chỗ hiểm của người ta?"

Thẩm Tây Tây:

"Dưới 10cm thì gọi chung là tăm xỉa răng."

Không phải, chị ơi!

Người ta là xuất tiền để bao nuôi cô, để cô làm tiểu tam, chứ không phải xuất tiền để thưởng thức vẻ ngoài xinh đẹp của cô đồng thời còn phải thưởng thức cái đầu óc kỳ lạ của cô.

Xin dành 3 giây mặc niệm cho đạo diễn hói đầu.

Cũng không biết đạo diễn hói đầu có đang xem không.

Thật không may, đang xem, và đã tức đến ngất đi.

[Biết nhiều lời hơn một chút, tao thích nghe, ha ha ha ha...]

[Mọi người ơi, ai hiểu được! Cười tao miệng rộng ăn ba đống.]

[Cảnh giới cao nhất của tự dìm, chỉ cần tôi tự dìm đủ nhanh, sẽ không ai dìm được tôi.]

[Tao từng xem qua đạo diễn hói đầu, là cự vật.]

[Đạo diễn tăm xỉa răng, nói chuyện ở trong nhà vệ sinh.]

[Chị Cút: Nên phối hợp với diễn xuất của mày, tao đây đã cố gắng hết sức.]

[Tao mà là Bạch Loan Loan, bây giờ nhất định khó chịu như ăn phải phân.]

[Mỗi một câu nói đều nằm ngoài dự đoán của tôi, đột nhiên cảm thấy cô ấy thật sự, thật có bệnh, tôi thật sự yêu...]

[Sao lại nói, nói bậy nói bạ là có thể đi khám bảo hiểm y tế sao?]

Bạch Loan Loan suýt nghẹn một hơi không lên được, cô ta vốn định lấy chuyện cô bò lên giường Dịch Bạch ra mà nói, nhưng bận tâm Tần Dịch Bạch, cũng là để mình không bị tức chết, cô ta khôn ngoan lựa chọn im miệng.

Nhưng đạo diễn thích hóng hớt, đứng ra tò mò hỏi:

"Trên mạng nói, cô còn bò..."

Ánh mắt hắn liếc qua Tần Dịch Bạch.

Tần Dịch Bạch dường như cũng không sợ tai tiếng này bị mọi người bàn tán, dù sao, điều này chứng tỏ hắn đủ ưu tú, đủ để người ta phấn đấu quên mình.

Hắn từ chối, cũng không có chuyện gì xảy ra, không phải sao?

Thẩm Tây Tây nhìn Tần Dịch Bạch từ trên xuống dưới, ánh mắt dần dần ghét bỏ.

Mặc dù vậy, nguyên chủ thật sự đã bò lên giường, không phải là lời nói xấu.

Cho nên nói cô đói bụng rồi!

"Các người biết video là ai tuồn ra không?"

Đám người: "..."

Cái quái nào mà biết.

Nhưng câu nói này lại nhắc nhở Tần Dịch Bạch, video kia là từ nhà hắn tuồn ra.

Lại còn là phòng ngủ của hắn, người hầu nhà hắn đều rất trung thành, được rồi, hình như cũng không trung thành lắm, ít nhất đã bị Thẩm Tây Tây mua chuộc.

Nhưng... đó là hắn ngầm đồng ý.

Lần này là ai vậy.

Hắn vô thức nhìn về phía Bạch Loan Loan, nhưng một giây sau, hắn hối hận vì mình đã nghi ngờ cô.

"Ai?"

"Đương nhiên là tôi."

Thẩm Tây Tây ngẩng đầu ưỡn ngực, không chút nào bối rối vì tai tiếng bị phanh phui.

Thật ra, không phải, trong sách không có lời thuyết minh rõ ràng là ai đã tuồn video ra.

Nguyên chủ dù có ngu xuẩn cũng không ngu đến mức đi bò lên giường còn tuồn video ra để làm bẩn danh tiếng của mình.

Cô vốn không nghi ngờ Bạch Loan Loan, nhưng ánh mắt của Bạch Loan Loan lúc nào cũng giả vờ như vô tình liếc nhìn Lục Ý làm cô rất xác định, video chính là Bạch Loan Loan cố ý tuồn ra.

Cô ta thích Lục Ý, căn bản sẽ không để ý đến mặt mũi của Tần Dịch Bạch.

Về phần tại sao lại ở cùng Tần Dịch Bạch, không khó đoán, vì thân thế kiêu ngạo của hắn.

Bắt đầu so sánh, thân phận con ngoài giá thú của Lục Ý lại thấp hơn người khác mấy bậc.

"Cô..." Có bị bệnh không!

Đám người không thể tin được.

Chu Vận muốn nói rồi lại thôi: "Tại sao cô lại làm như vậy?"

Lần đầu tiên gặp một người tự làm khó mình như thế.

Thẩm Tây Tây với vẻ mặt thâm trầm:

"Các người biết đấy, ám sát là một việc rất không lịch sự."

"Cho nên, minh sát mới tỏ ra hợp tình hợp lý và lịch sự."

Đám người: "..." Cô định vác hình pháp lên người rồi đi đấy à!

Chu Vận gãi mặt, không hiểu hỏi:

"Chuyện này với giết người có liên quan gì?"

Trong nháy mắt, hắn bừng tỉnh, vẻ mặt hoảng sợ:

"Cô không phải bò lên giường, là muốn giết... người, còn trắng trợn tuồn video giết người ra?"

Chưa từng thấy người nào phách lối như vậy.

Nhưng sao trong video không thấy hung khí, chẳng lẽ cô có thể tay không xé xác người ta?

Thẩm Tây Tây lười biếng tựa lưng vào ghế: "Các người tin không?"

Đám người lắc đầu, trong ấn tượng của họ, Thẩm Tây Tây dù ngu xuẩn, nhưng những người tiếp xúc với cô đều biết, cô cực kỳ tự ti, thậm chí là kiểu nhân cách lấy lòng, gan cũng rất nhỏ, căn bản không dám làm chuyện này.

"Không tin là được rồi, bởi vì vừa rồi tôi lừa các người."

"Không phải đều nói là hóng hớt sao? Hóng hớt mà còn muốn nghe sự thật, các người đòi hỏi không nên quá cao."

Thẩm Tây Tây ác liệt cười, nhưng chỉ một giây, cô đã thu lại nụ cười, biểu cảm nhàn nhạt, một luồng khí thế mạnh mẽ giống như một vị vua đột nhiên tỏa ra từ trên người cô.

"Dù sao, các người cũng không phải là kẻ ngu ngốc nghe gió tưởng bão, càng không phải là kẻ thích xen vào chuyện của người khác đúng không!"

Hỏi dồn dập.

Lời nói muốn thốt ra của mọi người cứ thế nghẹn lại ở cổ họng.

Luôn cảm thấy nhiệt độ không khí trong xe đột nhiên hạ xuống, mọi người rùng mình một cái, lại có chút không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của Thẩm Tây Tây.

Thẩm Tây Tây không phải đang nhắc nhở họ rằng chuyện trong giới giải trí thật giả lẫn lộn, mắt thấy không nhất định là thật, không cần giống như những tên hề đi theo người khác làm loạn.

Điều này có hiệu quả hơn nhiều so với việc cô giải thích.

Tần Dịch Bạch và Bạch Loan Loan đều ngẩn ra, Thẩm Tây Tây tại sao lại có khí thế mạnh mẽ như vậy.

Kiểu nói của cô, cho dù là sự thật, người khác cũng sẽ dao động.

Đám người lúc này đều ngại ngùng im miệng ngồi xuống.

Đột nhiên yên tĩnh lại, Lục Ý đang yên lặng gặm hạt dưa một bên không hiểu ra sao.

"Họ làm sao vậy?"

Thẩm Tây Tây không thèm để ý trả lời:

"Chắc là ăn dưa quá no, muốn tiêu hóa một chút."

Đám người: "..."

Khi màn kịch náo loạn kết thúc, xe đậu gần bãi trực thăng.

Các khách mời lần lượt xuống xe.

Thẩm Tây Tây đi ngang qua bên người Doãn Phỉ, cơ thể nghiêng một cái, trà sữa trong bình giữ nhiệt cùng hạt kỷ tử không còn sót lại một giọt, tất cả đều đổ xuống người Doãn Phỉ.

"Xin lỗi, không cẩn thận, nhưng là cố ý."

Trà sữa chảy xuống theo vạt áo của Doãn Phỉ, hạt kỷ tử và trân châu dính trên chiếc áo sơ mi trắng của cô ta, Doãn Phỉ tức đến run rẩy cả người.

Giơ tay lên định tát, lại bị ca sĩ Vương Thiên Dật đi phía sau ngấm ngầm giữ chặt, đồng thời lắc đầu với cô.

Doãn Phỉ lúc này mới nhớ ra có camera đi theo, gượng cười:

"Không sao."

"Thẩm Tây Tây, cô được lắm!"

Doãn Phỉ đi bên cạnh cô, hạ giọng.

"Bản thân không có tố chất, gặp mạnh thì mạnh, tất nhiên muốn theo đuổi sự kích thích, vậy thì làm đến cùng đi, tôi còn có thể đánh người mà!"

Thẩm Tây Tây nói xong liền tiêu sái rời đi.

Khuôn mặt tươi cười của Doãn Phỉ méo mó.

Thẩm Tây Tây coi như không thấy, tâm trạng vui vẻ lên máy bay, sau đó nhắm mắt dưỡng thần.

[Trả thù, đây tuyệt đối là trả thù, Thẩm Tây Tây sao lại dám nhỉ! Doãn Phỉ có thể là MC được đài truyền hình Quả Cà nâng đỡ, rất nhiều nghệ sĩ thấy đều phải nể nang ba phần.]

[Xem độ bao dung của người ta kìa, Doãn Phỉ.]

[Hai người này vốn có mâu thuẫn, đoán chừng đều không phải người tốt gì, đánh nhau đi đánh nhau đi...]

Đám người ngồi trên trực thăng không bao lâu liền đến biệt thự tư nhân trên đảo.

Biệt thự rộng rãi xa hoa, có ba tầng, bên trong đầy đủ tiện nghi, trang trí mới lạ độc đáo, cảm giác công nghệ rất cao, những đồ vật được bày biện đều có thể thể hiện ra gu thẩm mỹ nghệ thuật của chủ nhân.

Biệt thự từ trong ra ngoài đều được lắp đặt camera, nhiều hơn cả lúc cô thi môn thứ hai, trong phòng còn có mấy vị trí quay toàn cảnh, không góc chết, bao quanh khách mời.

Sau khi vào biệt thự, đạo diễn liền dặn đi dặn lại, biệt thự là thuê, đồ vật bên trong có giá trị liên thành, bảo các khách mời cẩn thận một chút.

Nhưng đạo diễn vừa nói xong, liền nghe thấy tiếng "Choang", là tiếng đồ sứ vỡ tan.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play