Bạch Khê vò đầu bứt tóc, nhất thời không biết nên giải thích từ đâu.
“Lúc đó anh thấy em khăng khăng muốn vào ngành giải trí, chấp nhận cả nguy cơ tiểu thuyết bị hủy, cũng đã đề cử em đi diễn. Nhưng chính em đã từ chối.” “Và không chỉ một lần, mà nhiều lần. Anh chỉ cho rằng em không thích tiểu thuyết của anh.” “Loan Loan dù sao cũng là người chúng ta nuôi bấy lâu nay. Khi anh giao cho em, tự nhiên cũng biết cho Loan Loan một phần. Cái mà em không cần, anh tự nhiên sẽ đưa cho Loan Loan.”
Thẩm Tây Tây bỗng nắm được trọng điểm. “Ý của anh là, tôi đã từ chối? Ai nói với anh vậy?”
“Anh mỗi lần đều đề cử em với đạo diễn, nhưng diễn xuất của em, chính em cũng biết, chỉ có thể bị người ta mắng. Anh chỉ có thể cố gắng lựa chọn nhân vật mà em có thể kiểm soát được. Nhưng những đạo diễn kia đều nói em đặt tiêu chuẩn quá cao, coi thường những vai nhỏ, đều từ chối rồi.”
Thẩm Tây Tây bỗng hiểu ra. Nguyên chủ cái gì cũng muốn so với Bạch Loan Loan. Nàng mặc dù diễn xuất không được, nhưng nàng rất cố gắng muốn đuổi kịp. Đương nhiên sẽ không quan tâm vai lớn hay nhỏ. Đương nhiên cũng sẽ không từ chối. Những đạo diễn kia tại sao lại nói với Bạch Khê như vậy, có thể là bị Tần Dịch hối lộ. Cho nên, những tài nguyên này cuối cùng đều rơi vào tay Bạch Loan Loan. Nguyên chủ lại vẫn luôn cảm thấy người nhà không công bằng, khắp nơi bảo vệ Bạch Loan Loan.
Nàng hít một cái mũi: “Nói như vậy, tôi đã hiểu lầm anh?”
Bạch Khê ủy khuất lắm: “Biết em diễn vai Hồn Dẫn, anh cố ý chạy tới để gặp em.” “Còn mua cho em thật nhiều đồ ăn ngon.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play