Buổi tối, Lâm Hưu Nguyên bị Tần Dũng hắc mặt huấn nửa ngày.

“Cậu mà có ý kiến với tôi, hoặc không muốn ở đây, thì nói thẳng! Đều là người lớn cả, đừng làm mấy trò vớ vẩn.”

“Mọi người sống lâu như vậy có thấy chuyện gì đâu, thế mà gần đây cậu lại có chuyện! Được, bây giờ tôi đứng ngay đây, có ma quỷ đúng không? Thế thì cậu nói tôi nghe xem, ma quỷ rốt cuộc ở chỗ nào đâu?!”

“Cái bóng? Bên cạnh có cái giá treo đồ, trên còn phủ quần áo, nhìn nhầm thì cũng bình thường mà?”

“Chỉ một cái bóng thôi mà làm ầm ĩ vậy? Cậu mà nhát gan thật, thì tôi đi hỏi xem thầy ở tầng trên có ai đồng ý ngủ chung không? Nhưng mà chắc là không rồi, cậu nếu không ở được thì không sao, tôi sẽ bảo họ tuyển lại người khác...”

“Tôi ở được ạ!” Lâm Hưu Nguyên vội vàng nói, “Chú Tần đừng nói nữa! Cháu, cháu vất vả lắm mới tìm được công việc, sau này nhất định không thế nữa...”

Trong ký ức của Hà Tiểu Nguyên được truyền tới, bố mẹ cậu đã qua đời, trước đó còn nợ người thân không ít tiền để chữa bệnh. Cậu hứa mỗi tháng sẽ gửi tiền trả một phần, nên cậu rất cần công việc này.

“Cậu thật là...”

Lâm Hưu Nguyên cúi đầu, Tần Dũng lại lầm bầm một lát, không ngừng dặn dò cậu đừng thần kinh nữa mà ảnh hưởng đến người khác, nhìn cậu suốt quá trình ủ rũ cụp mặt, hắn hận rèn sắt không thành thép mà thở dài, cuối cùng cũng đi.

Không bao lâu, lại có người gõ cửa bên ngoài.

Là bảo vệ lão Ngô, trên tay còn cầm bình trà.

Lão nhân nheo mắt, trước tiên hướng phòng cậu nhìn một cái.

Lâm Hưu Nguyên không thích hành động này của hắn, hơi nghiêng người che tầm mắt hắn: “Chú Ngô? Chú tìm cháu có việc gì à?”

Lão nhân ho khan một tiếng, uống ngụm trà hỏi: “Vừa nãy Tần Dũng ở chỗ cậu làm gì? Ồn ào lớn thế, hai người cãi nhau à?”

“Không...”

“Thật không? Sau khi đi ra mặt hắn ta xụ xuống, không biết còn tưởng ai nợ tiền hắn ta đấy.”

Lâm Hưu Nguyên lại có chút bất ngờ, cậu cứ nghĩ với tính cách của Tần Dũng sẽ đem chuyện cậu gặp ma quỷ ảnh hưởng đến việc sắp xếp thầy mới nói với người khác, nhưng hiện tại xem ra, những người khác dường như cũng không biết những chuyện đó.

Mà sợ người khác nghĩ nhiều cũng bình thường, dù sao tất cả đều ở cùng một nơi.

“Không có gì, chú Tần chỉ đến nói chuyện với cháu thôi.” Cậu nói qua loa.

Lão Ngô rõ ràng không tin, liếc mắt về phía phòng Tần Dũng, ngữ khí quái gở: “Hắn ta á, còn tinh ranh hơn cả cáo, cậu thật thà như vậy, đừng để bị hắn ta hố, phải cẩn thận đấy!”

Nói xong, hắn lắc lắc bình trà, vẫy tay với cậu, đi về phía nhà vệ sinh để châm trà. Khi đi qua, hắn chạm mặt với Tần Dũng vừa đi ra hành lang, liền cười chào hỏi.

Tần Dũng tùy tiện đáp một tiếng, không có biểu tình gì.

Thấy một màn như vậy từ xa, Lâm Hưu Nguyên trở về phòng.


Sau khi học sinh tan học buổi tối, đôi anh em hơn bốn mươi tuổi ở phòng bên cạnh cũng đã trở về, đèn phòng họ nhấp nháy, họ qua hỏi các phòng khác xem có bóng đèn mới thừa không.

Trước khi Lâm Hưu Nguyên đến, căn phòng này vốn được dùng làm nhà kho, có một cái rương chứa đồ lặt vặt ở tận trong cùng vẫn chưa được dọn đi.

Cậu qua đó lục lọi một lúc, cuối cùng tìm ra một cái bóng đèn còn dùng được, mang qua đưa cho anh em họ Trần.

Vừa trở về còn chưa kịp ngồi xuống, người em trai có dáng người mập mạp hơn là Trần Đại Phú đã đến tặng cậu hai quả táo đã được rửa sạch, cũng không đợi người ta nói lời cảm ơn liền quay người đi.

Ít nói, không giỏi giao tiếp, hoàn toàn khác với anh trai. Đó là ấn tượng của Lâm Hưu Nguyên về Trần Đại Phú.

Quả táo được đưa tới rất ngọt, mọng nước, rất giòn.

Lâm Hưu Nguyên ăn ngon lành.

Trước khi chết, rất nhiều ký ức của cậu đã không còn, nhưng cậu mơ hồ nhớ rằng táo ăn rất ngon.


Một giờ sau khi ký túc xá nam sinh tắt đèn, trên dưới giếng cuối cùng cũng hoàn toàn yên tĩnh.

Lâm Hưu Nguyên đi vào nhà vệ sinh nhỏ thì gặp Trần Đại Đống đang giặt quần áo bên bồn nước, Trần Đại Đống thấy cậu bê một chậu đồ vệ sinh cá nhân, có chút bất ngờ: “Vẫn chưa tắm à?”

Dưới giếng chỉ có năm người, nhà tắm có bốn phòng riêng, quản túc xá Tần Dũng thường tắm sớm vào buổi chiều, nên cơ bản sẽ không xảy ra tình trạng nhà tắm bị chiếm dụng phải chờ người khác.

Mặc dù ký túc xá giáo viên và nhân viên không tắt đèn và cắt điện đúng giờ, nhưng để làm việc và nghỉ ngơi theo học sinh, mọi người cũng không ngủ muộn.

“Tôi ngủ muộn.” Lâm Hưu Nguyên cười nói.

Kỳ thật chủ yếu là muốn tránh thời gian tắm của mấy người đàn ông, mặc dù cùng là đàn ông, lại có rèm che, nhưng cậu vẫn không quen khi tắm có người bên cạnh.

Bồn nước và nhà tắm nhỏ chỉ cách nhau một cánh cửa, khi Lâm Hưu Nguyên tắm ở bên trong, có lẽ vì buồn chán nên Trần Đại Đống liền trò chuyện với cậu ở bên ngoài, nói chuyện trường học và chuyện gia đình, lát thì hỏi tình hình gia đình Lâm Hưu Nguyên, lát thì nói về bản thân.

Chưa tắm xong, Lâm Hưu Nguyên đã nắm rõ tình hình gia đình của Trần Đại Đống.

Trần Đại Đống và Trần Đại Phú tuy là anh em, nhưng mối quan hệ không khắng khít như người ngoài thấy, người em Trần Đại Phú hai mươi mấy tuổi đã cãi nhau với gia đình rồi một mình đi bôn ba, sau này trừ dịp lễ tết ra thì không còn liên lạc với gia đình nữa, làm cho bố mẹ tức đến mức muốn chết.

Sau khi Trần Đại Đống lập gia đình cũng không còn tâm trí bận tâm người thân không về nhà này, cho đến năm trước mẹ già qua đời, Trần Đại Phú đã trung niên mới lần đầu tiên về nhà.

Lúc đó vợ Trần Đại Đống mới nhớ đến chồng mình còn có một người em trai như vậy.

Vài thập niên trôi qua, người em trai có tính cách phóng túng sau khi trải qua cuộc sống mài giũa như đã thay đổi thành một người khác, trở nên trầm lặng ít nói, không có công việc, vẫn độc thân lại còn nợ một đống, quỳ trên đất nói mình sai rồi, cầu xin người nhà tha thứ.

Không còn cách nào, Trần Đại Đống cũng không thể nhìn người em ruột của mình sa đọa như vậy, đành đưa hắn ta đến bên cạnh phụ giúp, cũng may người em trai làm việc nghiêm túc chăm chỉ, hoàn toàn không phải loại lười biếng ham ăn...

Cuối cùng dường như để chứng minh người em trai Trần Đại Phú thật sự không làm hắn bận lòng, Trần Đại Đống cố ý nhấn mạnh: “Lúc trước, vốn dĩ tôi đã định lấy tiền để hắn ta mở một cửa hàng ở quê, nhưng hắn ta không chịu, nói rằng sở dĩ nợ nhiều tiền như vậy là vì không biết làm ăn, không muốn ném tiền xuống sông nữa... Nhất quyết phải theo tôi đến trường làm việc, nói là để ổn định.”

Tiếng nước ào ào, Lâm Hưu Nguyên suy nghĩ câu nói “Trần Đại Phú nhất quyết phải đến trường làm việc”, người bên ngoài giặt xong quần áo nói đi rồi mà cậu vẫn quên đáp lại một tiếng.

Chờ đến khi lấy lại tinh thần, nhà tắm đã trở nên vô cùng yên tĩnh.

Lâm Hưu Nguyên xả bọt xà phòng trên người, xối nước cuối cùng, một lát sau, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng bước chân từ xa lại gần.

Trong hành lang yên tĩnh vang vọng tiếng bước chân, cho đến bên ngoài cửa nhà tắm.

“Kẽo kẹt” một tiếng, cửa được mở ra.

Vòi hoa sen chưa tắt, Lâm Hưu Nguyên đứng bất động dưới dòng nước.

Không thể là bốn người khác dưới giếng, họ đều đã tắm xong từ sớm.

Nhưng Lâm Hưu Nguyên vẫn thử hỏi nhỏ: “...Chú Tần? Anh Đại Đống? Anh Đại Phú? Chú Ngô?”

Đáp lại cậu chỉ có tiếng nước bên tai.

Tắm còn chưa xong, Lâm Hưu Nguyên không thể trực tiếp đi ra ngoài, cậu lau nước trên mặt, cúi người, cẩn thận lợi dụng khoảng trống dưới rèm che để nhìn lén ra ngoài một chút.

Đập vào mắt là một đôi chân đi dép lê, rất lớn.

Nhìn lên trên, là đôi chân trắng nõn sạch sẽ mà tuyệt đối không thể là của bốn người khác dưới giếng có được, bắp chân đến cẳng chân có đường cơ bắp săn chắc đẹp đẽ, trông có vẻ thân thể không tồi.

Tiếp tục nhìn lên... đầu gối...

Lâm Hưu Nguyên bỗng chốc ngây người.

Ở đầu gối chân trái của người kia, có một nốt ruồi.

Cơ thể gần như theo bản năng nhanh chóng nhô về phía trước, chờ đến khi Lâm Hưu Nguyên ý thức được mình đang dùng một tư thế kỳ quái đến buồn cười để thò đầu ra ngoài, thì đã chậm rồi...

Ngoài rèm, người đàn ông liếc mắt, lẳng lặng nhìn cái đầu thò ra phía dưới.

“Thầy Trịnh, thầy Trịnh?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play