Tiết Dữ cất lều vào cốp xe, rồi đi ra ăn sáng cùng Chu Tư Diễn.
Bữa sáng chỉ là một miếng lương khô nén nhỏ và một ống nước tăng lực.
Sau thảm họa, đất đai trên hành tinh này bị ô nhiễm rộng khắp, các loại thực vật ăn được rất khó tồn tại.
Ngay cả một người quản lý cấp cao như Chu Tư Diễn, một tháng cũng chỉ được nhận một lần rau củ tươi. Tiết Dữ là thợ mỏ cấp thấp, quanh năm suốt tháng còn chưa nhìn thấy một lá cải.
Ăn sáng xong, mặt trời đã lên cao, ánh sáng màu cam trên đường chân trời chuyển dần thành màu trắng. Nhiệt độ không khí nhanh chóng tăng lên.
Tiết Dữ lấy chiếc mũ chống nắng ra khỏi ba lô. Chiếc mũ đã bạc màu, đường chỉ trên vành mũ cũng sờn.
Chu Tư Diễn cẩn thận gấp gọn bao bì lương khô, bỏ vào thùng rác trên xe, rồi liếc nhìn chiếc mũ chống nắng trên đầu cô.
“Số tiền tôi để lại cho cậu trước khi chia tay, đâu rồi?”
Tiết Dữ: “Cái đó... tôi tiêu hết rồi.”
Chu Tư Diễn: “Tiêu vào đâu?”
Tiết Dữ: “Đem đi học thêm.”
Tiết Dữ hơi xấu hổ, sờ mặt. Trước khi chia tay, Chu Tư Diễn hay nấu đồ ăn riêng cho cô, giúp cô tập thể lực. Sau khi chia tay, không có ai giúp cô học thêm nữa, thành tích của cô càng tụt dốc không phanh.
Cô không còn cách nào khác, đành lấy số tiền Chu Tư Diễn để lại, đi đăng ký lớp học thêm.
Cứ nghĩ rằng đóng tiền học thêm là có thể thoát khỏi sự nhục nhã của việc đứng cuối lớp. Kết quả là, sau nửa năm học cật lực, tiền học thêm tiêu hết mà thành tích vẫn tệ đến mức đáng sợ.
Chu Tư Diễn không nói thêm gì nữa, sau khi dọn rác xong thì lên xe.
Rời khỏi Tháp Trắng, hắn không cần phải che giấu cái bụng bất thường nữa.
Hắn cũng không mặc áo khoác, trên người chỉ có áo sơ mi trắng. Tuy nhiên, cúc áo sơ mi vẫn cài đến tận cùng, ngay dưới yết hầu.
Đây là cách ăn mặc phổ biến của những người theo chủ nghĩa bảo thủ cực đoan: cúc áo luôn cài đến chiếc cuối cùng, cổ áo chỉn chu, cứng nhắc, mọi thứ đều thể hiện hai chữ “cấm dục”.
Tiếp tục khởi hành, đi về phía Nam.
Tiết Dữ vẫn là người cầm lái, Chu Tư Diễn ngồi ở ghế sau.
Nửa giờ sau, Chu Tư Diễn đột nhiên bảo dừng xe, nói rằng mình không thoải mái, rồi chuyển sang ghế phụ.
Tiết Dữ đặt tay lên vô lăng, hỏi: “Đứa bé lại quậy anh à?”
Chu Tư Diễn đưa tay về phía cô, chỉ nói một chữ: “Tay.”
Tiết Dữ hiểu ý, một tay lái xe, tay kia dán lên bụng hắn.
Lòng bàn tay cô lại nóng lên. Thứ bên trong bụng Chu Tư Diễn lại đang truyền tinh thần lực cho cô. Tiết Dữ lo lắng, cứ thế này thì tinh thần lực của Chu Tư Diễn sẽ bị cô hút cạn mất.
Nhưng Chu Tư Diễn dường như không mấy bận tâm. Hắn vẫn bình thản ngồi ở ghế phụ, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tiết Dữ cứ nghĩ bên ngoài khu an toàn sẽ hoang vắng, không ngờ vẫn gặp một vài người đi bộ và xe cộ rải rác.
Chu Tư Diễn nói: “Không cần tiếp xúc với họ, đi đường vòng.”
Tiết Dữ bẻ lái, tránh xa đám người phía trước: “Họ là ai vậy?”
Chu Tư Diễn đưa tay lên, đóng hết cửa sổ xe: “Là Ác vật.”
Tiết Dữ hiểu ra. Một số người ở Tháp Trắng đã tự ý ra ngoài, bị lây nhiễm các yếu tố ô nhiễm. Cơ thể và tinh thần thú của họ sẽ bị biến dị, những người này được gọi chung là Ác vật và bị trục xuất khỏi Tháp Trắng.
Nhìn hướng đi của đám Ác vật, chắc hẳn họ cũng đến Nam Châu để tìm phòng khám chui chữa bệnh.
Nếu Ác vật có thể chữa khỏi biến dị, họ vẫn có cơ hội quay về Tháp Trắng.
Rất nhanh, xe của họ bị năm Ác vật chặn lại, hai nữ ba nam.
Mặt của năm người biến dạng đến đáng sợ, gần một nửa khuôn mặt tan chảy, để lộ ra những mảng xương trắng bệch dính máu.
Một người đàn ông trong số đó gõ vào cửa sổ xe. Con mắt còn lành lặn của hắn dán chặt vào cửa kính, lớn tiếng nói: “Các người cũng đi Nam Châu à, cho chúng tôi đi nhờ một đoạn với.”
Chu Tư Diễn ấn chặt tay Tiết Dữ đang đặt trên bụng hắn, giọng rất nhỏ: “Đừng lên tiếng, đừng quan tâm đến hắn.”
Tiết Dữ gật đầu.
Thấy người trong xe không phản ứng, năm Ác vật bắt đầu dùng đá ném vào xe. May mắn thay, chiếc xe việt dã của Chu Tư Diễn là hàng quân dụng, đủ cứng cáp, nên bọn Ác vật không thể đập vỡ kính xe.
Không đập được kính, năm Ác vật chuyển sang bên trái xe, cố gắng lật xe.
Không thể ngồi chờ chết, Chu Tư Diễn lấy khẩu súng tiểu liên ở ghế sau ra, thành thạo lắp đạn, ném cho Tiết Dữ, khẽ nói: “Tôi sẽ mở cửa sổ, cậu nổ súng.”
“Được.”
Tuy nhiên, Chu Tư Diễn còn chưa kịp mở cửa sổ, một lượng lớn chất dịch đỏ trắng tuôn ra trên kính xe. Đồng thời, bên ngoài có tiếng súng nổ liên tục.
Hắn nhìn ra ngoài, năm Ác vật đều bị bắn nát đầu.
Từ xa, một người mặc đồ đặc vụ biệt kích đi đến. Hắn đội mũ bảo hiểm màu xanh lục đậm, trên mặt bôi vằn vện màu rằn ri.
Nửa dưới khuôn mặt được che bằng một tấm vải màu nâu sẫm, không thể nhìn rõ mặt thật.
Hắn đi đến bên cạnh ghế phụ, gõ gõ cửa kính, ra hiệu mình là lính Tháp Trắng.
Chu Tư Diễn hạ cửa kính xe, nói: “Cảm ơn.”
Giọng người đó rất trầm, như cố ý làm cho khàn khàn: “Các anh đi Nam Châu à? Có thể cho tôi đi nhờ không?”
Nói rồi, đôi mắt đen nhánh của hắn khẽ động, nhận ra Chu Tư Diễn: “Cục trưởng Chu?”
Chu Tư Diễn bình tĩnh: “Là tôi. Anh là ai?”
Người đó nhìn vào trong xe, thấy Tiết Dữ đang ngồi ở ghế lái. Hắn định nói gì đó, nhưng lại đột ngột chuyển hướng: “Phía trước có rất nhiều Ác vật, các anh cẩn thận một chút.”
Nói xong, hắn quay người đi thẳng.
Tiết Dữ gọi: “Anh không đi nhờ nữa à?”
Người đó không đáp.
Chu Tư Diễn đóng cửa xe, mặt nghiêm túc nhìn Tiết Dữ: “Chúng ta đang lén lút đi về phía Nam phá thai, càng ít người biết càng tốt.”
Tiết Dữ thành thật nhận lỗi: “Xin lỗi, tôi luôn quên mất chuyện anh có thai. Lần sau tôi nhất định sẽ chú ý.”
Khởi động xe, để tránh có người đi nhờ, Tiết Dữ lái xe rất nhanh.
Hai người im lặng trong một thời gian dài.
Tiết Dữ không chịu nổi bầu không khí ngột ngạt này, chủ động mở lời: “Nói mới nhớ, sau khi hai ta chia tay, tôi còn quen một bạn trai nữa, ở đội bắn tỉa. Thành tích của anh ấy rất tốt, bây giờ chắc hẳn là một xạ thủ cừ khôi.”
“Rồi sao?” Chu Tư Diễn hờ hững đáp.
Tiết Dữ: “Chúng tôi ở bên nhau mới một tháng, anh ấy đã đòi chia tay, và cũng gia nhập hội bảo thủ cực đoan, giống hệt anh, thật kỳ lạ.”
Chu Tư Diễn hỏi như không có gì: “Cậu cũng làm sìn bụng anh ta à?”
Tiết Dữ lắc đầu: “Chắc chắn là không!”
Chu Tư Diễn: “Hai người đã ngủ với nhau chưa?”
Tiết Dữ lái xe, trong lòng không yên: “Chỉ một lần, là ngoài ý muốn. Chúng tôi ngoài ý muốn xảy ra quan hệ, rồi mới ở bên nhau.”
Chu Tư Diễn: “Chuyện đó mà cũng có ngoài ý muốn?”
Tiết Dữ đập tay xuống vô lăng: “Được rồi, cũng không hẳn là ngoài ý muốn. Chủ yếu là lúc đó tôi bị anh đá, thành tích lại tệ, ngày nào cũng bị người ta chê cười, nên tôi mặc kệ hết, sống buông thả.”
Chu Tư Diễn: “Thế còn bây giờ?”
Tiết Dữ: “Bây giờ thì sao?”
Chu Tư Diễn: “Bây giờ còn sống buông thả không?”
Tiết Dữ nghiêm túc: “Bây giờ không. Tôi sẽ rất có trách nhiệm, cùng anh đi Nam Châu phá thai. Trước khi đứa bé bị loại bỏ, tôi sẽ chăm sóc anh thật tốt.”
Lái xe hai tiếng, bãi cỏ phía trước dần chuyển sang màu xanh, có một con sông chảy qua.
Hai người quyết định ăn trưa ở đây và kiểm tra xem nước sông có uống được không.
Bữa trưa vẫn là bánh nén khô và một hộp rau củ đóng hộp.
Tiết Dữ chạy ra bờ sông, trong nước còn có cá.
Cô quay lại xe lấy máy đo ô nhiễm, kiểm tra nước sông. Kết quả cho thấy mức độ ô nhiễm nằm trong giới hạn bình thường.
Cô vẫy tay gọi Chu Tư Diễn: “Chu Tư Diễn, ở đây có cá, chỉ số ô nhiễm cũng rất thấp, có thể bắt cá ăn không?”
Chu Tư Diễn nghịch hộp đồ ăn: “Phải đo thêm độ pH của thịt cá nữa.”
Tiết Dữ đưa tay xuống nước, không ngờ lại bắt được một con cá. Cô còn không thể tin nổi, tốc độ tay của cô sao lại nhanh thế!
Cô thầm đoán, chắc là do đứa bé trong bụng Chu Tư Diễn đã truyền tinh thần lực cho cô.
Bắt được hai con cá liên tiếp, Tiết Dữ dùng vạt áo gói cá lại, chạy về: “Chu Tư Diễn, mau nhìn này, tôi bắt được cá rồi, anh mau lấy giấy quỳ ra!”
Thấy cô gói cá chạy đến, Chu Tư Diễn không nhịn được cười, quay người xuống xe lấy thùng dụng cụ.
Cắt thịt cá, dùng giấy quỳ thử độ pH. Kết quả nằm trong giới hạn ăn được.
Hai mắt Tiết Dữ sáng rỡ, nước miếng sắp chảy ra: “Sao rồi, ăn được không?”
“Được.”
Tiết Dữ ôm cá cười tít mắt: “Tuyệt vời, chúng ta nướng ăn đi.”
Chu Tư Diễn nhặt một ít cành cây khô, dựng bếp đơn giản, đặt cá lên nướng.
Tiết Dữ ngửi thấy mùi thơm, nước miếng chảy ròng. Trong chốc lát, cô cứ tưởng mình đã xuyên không trở về Trái Đất.
Cô quá nhớ Trái Đất, nhớ lẩu, cá nướng, lẩu cay, thịt nướng trên chảo sắt…
“Tôi thấy trong sông vẫn còn cá, lát nữa tôi đi bắt thêm vài con, chúng ta dùng thùng đựng nước mang theo, để trên xe nuôi, có thể ăn tiếp.” Tiết Dữ phấn khích nói.
“Được.”
Chu Tư Diễn mở hai chiếc ghế gấp, đưa cho Tiết Dữ một cái, còn mình đỡ bụng ngồi lên cái còn lại.
Hắn vừa ngồi xuống, đột nhiên một âm thanh kỳ lạ, xa lạ vang lên: “Cá…”
Hắn vốn dĩ rất cảnh giác, nhìn Tiết Dữ: “Cậu nói gì?”
Tiết Dữ vẫn đang chảy nước miếng vì con cá nướng trên lửa, ngẩng đầu lên: “Tôi có nói gì đâu.”
Sắc mặt Chu Tư Diễn biến đổi, bước nhanh đến cạnh xe, lấy một khẩu súng lục ném cho Tiết Dữ. Hắn tự mình cầm một khẩu súng tiểu liên. Cả hai cầm súng, cảnh giác nhìn quanh.
Một lúc sau, giọng nói kỳ lạ đó lại vang lên: “Tạp…”
Giọng nói non nớt, như giọng trẻ con ngọng nghịu.
“Cậu có nghe thấy không?” Chu Tư Diễn nhìn Tiết Dữ.
Tiết Dữ gật đầu: “Nghe thấy, hình như là tiếng trẻ con nói.”
Giọng nói đó tiếp tục vang lên: “...Lời nói...”
Tiết Dữ cẩn thận lắng nghe, giật mình nhận ra giọng nói này phát ra từ bụng Chu Tư Diễn. Hơn nữa, nó dường như đang học theo lời họ.
Chu Tư Diễn cũng nhận ra, ngẩng đầu nhìn Tiết Dữ.
Tiết Dữ cắm súng lục vào hông, đưa tay sờ vào bụng Chu Tư Diễn: “Hình như đúng là đứa tạp chủng này đang nói chuyện, sao nó lại biết nói? Thật đáng sợ!”
Giọng nói đó ngay lập tức lặp lại lời cô, lấp bấp học nói: “Tạp, chủng.”
Khuôn mặt tuấn tú của Chu Tư Diễn tối sầm. Hắn không phải là cảm thấy thứ trong bụng là quái vật, mà là có chút bực mình vì Tiết Dữ ngày nào cũng gọi nó là tạp chủng, làm hư đứa bé.
“Sau này đừng gọi con là tạp chủng nữa.”
Giọng Chu Tư Diễn nghiêm túc. Hắn đặt khẩu súng tiểu liên lại trên xe, cúi đầu nhìn cái bụng căng tròn, dịu dàng nói: “Con yêu, có phải con đang nói không?”
Giọng nói của hắn dịu dàng, không phù hợp với khí chất cứng nhắc, cấm dục thường ngày.
Giọng nói trong bụng không đáp lại, chỉ lặp lại từng chữ, từng chữ, học theo cách phát âm của hắn: “Con, yêu.”
“Đúng là nó đang nói chuyện, kỳ lạ thật.” Tiết Dữ vừa kinh ngạc vừa thấy buồn cười.
Giọng trong bụng: “Kỳ, lạ.”
Tiết Dữ gãi đầu cười, cúi người sát vào bụng Chu Tư Diễn, lớn tiếng nói: “Con thật sự biết nói đấy à, rốt cuộc con là con quái thai gì vậy?”
Giọng trong bụng: “Cậu, quái.”
Tiết Dữ bỗng nghĩ ra một ý: “Mẹ!”
Giọng trong bụng: “Mẹ.”
Tiết Dữ cười sung sướng: “Còn gọi mẹ, đợi đến Nam Châu sẽ loại bỏ con, lúc đó con cứ khóc đi.”
Cô tự mình phân tích: “Thứ này là quái thai. Chắc chắn là lúc chúng ta còn ở bên nhau anh đã có rồi, chỉ là lúc đó chúng ta không phát hiện. Tính ra, nó ở trong bụng anh ít nhất cũng hai năm. Lâu như vậy, biết nói cũng bình thường thôi.”
Chu Tư Diễn ngồi trên ghế, im lặng rất lâu, rồi ngẩng mặt lên nhìn Tiết Dữ: “Cậu ghét nó lắm sao?”
Tiết Dữ kéo ghế ngồi bên cạnh hắn: “Anh không định giữ lại con quái thai này đấy chứ?”
“Không được sao?” Chu Tư Diễn nói khẽ.
Tiết Dữ: “Chắc chắn là không! Chuyện mang thai này, Tháp Trắng đã truy nã anh khắp nơi rồi. Nếu còn sinh đứa bé ra, hai chúng ta không bị bắn chết cũng bị truy lùng. Cả hai chúng ta đều bị bắn, ai sẽ nuôi đứa bé?”
Chu Tư Diễn cúi đầu nhìn chăm chú vào bụng, rất lâu không nói gì.
Ngược lại, đứa bé trong bụng lại bắt đầu lặp lại: “Mẹ...”.
Chu Tư Diễn khẽ nói: “Ba.”
Quả nhiên, đứa bé tiếp tục học: “Ba, ba.”
Hắn ngẩng đầu nhìn Tiết Dữ: “Nó có thể gọi ba và mẹ.”
Tiết Dữ sốt ruột: “Thì cũng không thể giữ lại. Hơn nữa, anh không có đường sinh, muốn sinh bằng cách nào?”
Chu Tư Diễn bỗng trở nên cố chấp: “Nhưng nó có thể gọi ba và mẹ.”
Tiết Dữ: “Nếu giữ lại đứa bé, chúng ta chỉ có thể mang nó rời khỏi Tháp Trắng. Anh cũng thấy rồi đấy, hôm nay chúng ta gặp Ác vật nguy hiểm như thế. Rời khỏi Tháp Trắng rồi, chúng ta sẽ sống thế nào?”
Chu Tư Diễn: “Nhưng nó có thể gọi ba và mẹ.”
Tiết Dữ tức đến đứng phắt dậy: “Anh thật là hồ đồ. Cái thứ đó còn không biết có phải là một đứa bé bình thường không nữa, nó ký sinh trên người anh đã rất quái dị rồi, không thể giữ lại!”
Chu Tư Diễn: “Nhưng nó có thể gọi ba và mẹ.”
Tiết Dữ: “...”