(Ngũ hiểm nhất kim ý là TQ có 5 loại bảo hiểm: hưu trí, y tế, thất nghiệp, tai nạn lao động và thai sản. Nhất kim là quỹ tiết kiệm mua nhà)

Câu nói năm xưa của người đàn ông cao quý ấy lại vang lên trong đầu cô:

“Nếu em không sống nổi nữa, thì đi với anh.”

Giọng nói khi đó dịu dàng vô cùng, mềm mại đến mức khác hẳn chất giọng lạnh lùng qua điện thoại hôm nay.

Nhưng tất nhiên… câu nói ấy đâu phải dành cho Khương Noãn Noãn. Đó là nói với Phó Thi Lưu.

“Bình thường nơi này không có ai ở, Cố tổng đã sắp xếp một đầu bếp, lát nữa cô muốn ăn gì có thể bảo cô ấy.” – Tài xế dặn một câu rồi rời đi.

Khương Noãn Noãn nhìn quanh căn biệt thự sang trọng. Phạm vi hoạt động của cô chỉ giới hạn ở phòng khách. Phong cách wabi-sabi, lấy gỗ nguyên bản và màu xám làm chủ đạo, lạnh lẽo, không hề có hơi thở sinh hoạt, yên tĩnh đến mức đáng sợ.

Cô chưa được mời chính thức nên không tiện lên lầu, chỉ tìm ghế sofa ngồi đợi.

Rảnh rỗi, cô lướt mạng xem tin tức về mình.

Trên hot search, vẫn treo cao hai đề tài:

1. “Ngôi sao mới Khương Mộng vì tình bất chấp, gả vào hào môn Quý gia.”

2. “Khương Noãn Noãn cầu xin Quý Yến Sâm đừng chia tay.”

Cô tiện tay nhấn vào, toàn thấy mấy bình luận khó nghe:

[Khương Noãn Noãn đúng là kinh tởm, mau cút khỏi Khương gia đi, đừng làm tổn thương Mộng Mộng của chúng tôi nữa!]

[Cô ta vốn chỉ vì tiền, bám víu Quý Yến Sâm như bắt được con rùa vàng, bản chất tham lam xấu xa.]

[Mộng Mộng thật đáng thương, từ nhỏ đã lưu lạc bên ngoài, giờ lại bị kẻ xấu hãm hại.]

[Khương Noãn Noãn chết đi cho rồi!]

Danh tiếng thối nát này tất nhiên gắn liền với việc Khương Mộng – cô “tiểu thư thật” – debut showbiz, công ty còn thuận thế xây dựng hình tượng.

Cố Đình Yến có giúp cô thoát cảnh ngồi tù, nhưng tuyệt nhiên không hề xử lý loạt tin xấu.

Có điện thoại không có máy tính, ghi âm thì phải tối nữa mới gửi được.

Khương Noãn Noãn mặt không biểu cảm, tắt máy, ngáp một cái rồi ngả người ngủ trên sofa.

Tối 8 giờ.

Một chiếc Maybach dừng trước biệt thự.

Trợ lý Lý nghiêng đầu nói nhỏ:

“Vừa nhận tin, đầu bếp trên đường đến thì bị tai nạn, giờ đang ở bệnh viện.”

“Cần tìm người khác thay không? Còn không biết cô Khương có ở đó không.”

Người đàn ông ngồi cạnh, gương mặt nửa ẩn trong bóng tối, chẳng để lộ chút cảm xúc nào.

Anh nhìn ra cửa sổ, ánh mắt dừng ở căn biệt thự tối om vài giây, rồi nhàn nhạt:

“Không cần.”

Anh mở cửa xe, bước lên hiên nhà.

Cửa vừa mở, đèn hành lang tự động sáng lên, ánh sáng vàng dịu kéo dài đến phòng khách, chiếu lên thân hình nhỏ nhắn đang cuộn mình ngủ trên sofa.

Cố Đình Yến đi lại gần.

Khuôn mặt cô gái ngủ yên bình, cổ áo hơi mở, để lộ chiếc cổ trắng ngần, dáng vẻ ngủ hoàn toàn mất cảnh giác.

Anh chậm rãi ngồi xổm xuống, chăm chú nhìn gương mặt ấy vài giây.

Lời hứa thoáng buột miệng năm nào, vốn không có lý do để rút lại.

Mà nhìn kỹ lại, gương mặt này… quả thật rất hợp ý anh.

Khương Noãn Noãn ngủ không yên, cảm giác có gì đó cứ chạm lên mí mắt mình.

Trong cơn mơ màng, cô đưa tay ra bắt, nắm trúng một ngón tay lạnh lẽo. Cô còn định ném ra thì Hệ thống 66 hét trong đầu:

[Đừng! Là Cố Đình Yến đấy! Anh ta đang nhìn mắt cô để nhớ người cũ! Mau giả vờ còn ngái ngủ đi, lúc này cô càng giống nữ chính!]

Nghe chẳng khác gì có người dúi tiền tận tay.

Cô lập tức buông lỏng, rên khẽ một tiếng, run run mở một khe mắt.

Hình ảnh mơ hồ nhưng rõ ràng tuấn mỹ của người đàn ông hiện lên trước mắt.

Giọng cô mềm mại như kẹo bông:

“Cố tổng? Anh về rồi à?”

Cố Đình Yến hơi sững.

Trong ánh sáng mờ, đôi mắt long lanh của cô giống hệt với đôi mắt trong ký ức kia – vừa mờ mịt vừa khiến người ta xót thương.

Ngón tay anh khẽ lướt nơi đuôi mắt cô, giọng nói bất giác nhu hòa:

“Sao không lên lầu ngủ?”

"Em… không biết phòng nào là của em cả.”

Khương Noãn Noãn rụt cổ, lại nắm lấy ngón tay anh, lẩm bẩm:

“Đừng chạm nữa, nhột quá.”

Ngón tay anh thoáng dừng, rồi rút lại.

Cô chậm rãi ngồi dậy, vô tình ngồi đè lên nút remote đèn.

“Click” – đèn phòng khách sáng rực.

Cảnh sắc rõ ràng:

So với vẻ trẻ trung của Quý Yến Sâm, người đàn ông trước mắt là đỉnh cao trong giới đàn ông trưởng thành – vai rộng eo hẹp, vest tối màu, khí chất trầm tĩnh, ngũ quan sắc sảo như được điêu khắc, không tìm thấy nửa điểm khuyết.

Khương Noãn Noãn nhìn chằm chằm đôi mắt đen vẫn còn vương chút ấm áp, biết rằng anh đang mượn mình để nhớ đến người khác. Nhưng trong lòng cô vẫn hét ầm:

Lãi to rồi!

Không chỉ có tiền, còn được ở cạnh cực phẩm đàn ông. Đây chẳng phải thiên đường là gì!

Ánh sáng rực rỡ xóa đi khoảnh khắc ngộ nhận.

Cố Đình Yến đứng dậy, khuôn mặt trở lại lạnh lùng:

“Tôi không thường tới đây. Phòng nào cô thích thì cứ chọn.”

“Em biết rồi.”

Cô gật đầu, mặt hơi đỏ. Ngập ngừng rồi hỏi tiếp:

“Về chuyện lần trước anh nói… còn hiệu lực không?”

“Có.”

Ánh đèn cắt gương mặt anh thành từng mảng sáng tối hoàn hảo.

Anh cúi xuống, ngón tay chạm lên khóe mắt cô, giọng nhạt:

“Tôi cần một tình nhân. Không công khai, không danh phận. Cô đồng ý chứ?”

Khương Noãn Noãn mỉm cười:

“Em đã đến tìm anh, nghĩa là chẳng còn đường nào khác. Anh là người duy nhất dang tay khi em bị cả thế giới quay lưng. Tất nhiên em đồng ý. Nhưng… có hai điều kiện nhỏ.”

Thấy cô còn dám ra điều kiện, anh thản nhiên ngồi xuống sofa, rút thuốc, châm lửa:

“Nói đi.”

“Quan hệ này kéo dài 2 năm. Trong 2 năm đó, anh phải trả lương cho em hàng tháng.”

Động tác châm thuốc của Cố Đình Yến khựng lại, ánh mắt ngạc nhiên xoáy vào cô.

Có bao nhiêu người muốn không tiếc mọi giá leo lên giường anh? Vậy mà cô lại đòi… lương?

Cô nghĩ anh đang tuyển nhân viên chắc?

Khương Noãn Noãn mỉm cười kiểu chuyên nghiệp:

“Dù đây là một nghề nghiệp không chính thống, nhưng mình nên nói rõ ràng. Anh cho em an toàn vật chất, em làm ‘chiếc áo bông’ của anh, phục vụ bất cứ khi nào.”

Ánh mắt anh sâu thẳm:

“Cô rất thiếu tiền?”

“Không một xu dính túi.” – Cô thành thật gật đầu. – “Nhưng em chỉ nhận tiền công lao động. Mỗi tháng 100.000 tệ. Còn ngũ hiểm nhất kim thì thôi, em tự đóng, không phiền anh. Như vậy được chứ?”

Cô nói chuyện y hệt đang deal hợp đồng công việc.

Cố Đình Yến im lặng thật lâu.

“Được.”

Cuối cùng, anh châm thuốc, khẽ nhả khói, trả lời:

“Chúng ta chỉ là lấy cái mình cần.”

Hệ thống 66:

[Alipay nhận tiền: 1.000.000 tệ. Độ hảo cảm của Cố Đình Yến +2%.

Anh ta rõ ràng rất thích kiểu người ngoan ngoãn, biết nhìn thời thế như cô.]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play