Thật ra, cái gương này cũng chẳng khác gì điện thoại ở Lam tinh là mấy:
Vừa vặn một tay cầm gọn, trên màn hình có các phím cảm ứng, chạm vào liền hiện ra chấm đỏ báo hiệu đang ghi hình.
Sơ Cửu một hơi thuật lại toàn bộ thành quả hôm nay.
Nội dung cũng đủ phong phú rồi chứ? Hẳn là có thể được thưởng thêm chút điểm khai thác chứ?
Trong lòng còn đang mơ hồ mong đợi, thì hệ thống đã lạnh lùng thông báo:
【Nội dung đơn điệu, nhật ký lần này không có phần thưởng.】
Sơ Cửu: ………
Cậu cau mày, nhét cái gương trở lại ba lô, rồi ngả người xuống đống cỏ khô.
---
Alsa tinh, vương đô, phủ đệ Nguyên soái Lục Thanh Yến.
Đêm khuya 11 giờ, Hà Phương, một trong các phó quan của Lục Thanh Yến, vẻ mặt đầy lo lắng, vội vã đi thẳng đến phòng sinh hoạt của Nguyên soái.
Chưa kịp bước vào, anh đã thấy Tưởng phó quan cùng vị y sư theo hầu đi ra.
Đêm hôm khuya khoắt mà y sư còn phải ở lại bên Nguyên soái, chắc chắn không phải dấu hiệu tốt.
Nếu có thể lựa chọn, Hà Phương thà rằng trốn tránh, tuyệt đối không muốn quấy rầy.
Nhưng chuyện này, chính Nguyên soái đã dặn, nhất định phải báo cáo trực tiếp mặt đối mặt.
Vậy nên, mặc cho y sư nhíu mày phản đối, Tưởng phó quan cũng lộ vẻ căng thẳng, Hà Phương vẫn cắn răng gõ cửa.
Sau cánh cửa gỗ dày, mơ hồ vọng ra tiếng gầm gừ trầm thấp như dã thú.
Tim Hà Phương chợt siết lại: Tinh thần thể của Nguyên soái… lại sắp mất khống chế?
Ba năm trước, để tiêu diệt đám Trùng tộc xé rách thời không chạy sang dị giới, Nguyên soái cùng vài vị tướng lĩnh dưới trướng gần như đã dốc cạn toàn bộ tinh thần lực.
Kể từ đó, tinh thần thể của bọn họ ngày càng dễ rơi vào trạng thái mất khống chế, thậm chí bạo tẩu.
Để gắng gượng kiềm chế, Nguyên soái và đồng đội phải chịu đựng nỗi thống khổ vượt ngoài sức người, nhưng hiệu quả vẫn cực kỳ nhỏ bé.
Nghĩ đến đây, Hà Phương nghiến chặt răng, hận đám Trùng tộc kia đến tận xương tủy.
Lũ sâu đó, chỉ cần còn tồn tại, tuyệt đối không thể tha thứ!
Nửa phút sau, tiếng gầm gừ mới dần biến mất.
Thay vào đó, là một giọng nói trầm khàn:
“Vào đi.”
Phó quan đẩy cửa, nghiêm cẩn đứng nghiêm, kính cẩn hành quân lễ với nam nhân đang ngồi ngay ngắn trong bóng tối.
Lục Thanh Yến khẽ gật đầu, ra hiệu cho Hà Phương báo cáo.
Hà Phương nghiêm giọng:
“Nguyên soái, chúng tôi vừa giám sát thấy dao động thời không, giống hệt ba năm trước!”
“Chúng tôi nghi ngờ rằng đám Trùng tộc ẩn náu ở thế giới khác lại một lần nữa xé rách thời không!”
Vừa nói, anh vừa mở thiết bị cầm tay, điều ra hình chiếu thực tế ảo:
“Trong lúc dao động thời không xảy ra, chúng tôi phát hiện trên Tinh Võng xuất hiện một đoạn phát sóng trực tiếp, được truyền ra hoàn toàn nhờ tinh thần lực.”
“Trong video, là một nam nhân trông bề ngoài như nhân loại, đang lẩm bẩm những câu từ ngữ khó hiểu.”
“Chúng tôi phỏng đoán đây có thể là Trùng tộc ngụy trang thành nhân loại, đang truyền ám hiệu cho đồng bọn!”
Lục Thanh Yến hơi nhíu mày.
Cùng lúc đó, ở một góc khác của dòng chảy thời không, Sơ Cửu đang trở mình trên ổ cỏ khô, miệng cười tủm tỉm lẩm bẩm trong mơ:
“30 triệu tệ… 30 triệu tệ…”
---
“Đinh linh”
“Đinh linh”
Sáng sớm hôm sau, Sơ Cửu bị đánh thức bởi tiếng chuông vang liên hồi.
Cậu dụi mắt, từ trên ổ cỏ bò dậy, bước tới cửa sổ nhìn ra ngoài.
Ơ? Chẳng phải đó là A Mãn sao?
Cậu bé kia đứng từ xa dưới cột mốc ven đường, đang cố sức rung cái chuông đồng thật to.
Có lẽ nhóc có chuyện muốn tìm mình, nhưng lại không dám vào khu vực này gõ cửa.
Sơ Cửu vội vã xách ba lô, vừa chạy ra ngã ba vừa đưa tay vuốt lại mái tóc rối bù vì mới ngủ dậy.
Đến nơi, A Mãn ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng rỡ, reo vui:
“Quá tốt rồi! Anh trai, anh vậy mà không bỏ đi!”
Sơ Cửu: ?
A Mãn nói tiếp:
“Hai năm trước cũng từng có một vị khai hoang giả đến đây. Nhưng chỉ ở một ngày liền bỏ đi, để lại bức thư nói là bản thân không thể làm nổi việc này.”
Sơ Cửu bật cười:
“Yên tâm đi, anh sẽ không chạy đâu.”
Chạy rồi thì làm sao lấy được 30 triệu tệ đây?
A Mãn hì hì ngây ngô cười, từ trong yếm lôi ra một cái bánh bao vàng đưa cho Sơ Cửu:
“Ông nội bảo, chắc anh trai chưa ăn sáng, cái này cho anh ăn.”
“Còn nữa, ông còn muốn hỏi anh có rảnh đến nhà em một chuyến không.”
Mới đến, tất nhiên phải sang chào thôn trưởng.
Sơ Cửu vừa gặm bánh bao vừa theo A Mãn đi vào trong thôn.
Bánh bao này chắc làm từ bột ngô, trộn rất ít bột mì. Ăn vào có vị thơm của bắp, nhưng hơi cứng, lại dễ nghẹn.
Dù vậy, trong cái thôn nằm giữa đồng ruộng hoang vu, không ai canh tác, thì loại bánh bao này tuyệt đối có thể xem như mỹ thực.
---
Thôn trưởng ước chừng sáu mươi tuổi, tóc đã hoa râm, một chân còn phải buộc hai tấm ván gỗ, cử động không tiện.
Nhưng tinh thần ông vẫn rất tốt, ánh mắt sáng, lời nói rành rọt.
Sau khi trò chuyện vài câu, ông lấy ra một quyển sách cũ sờn cùng một túi vải, thần sắc trịnh trọng mà hơi áy náy:
“Lẽ ra cậu đến khai hoang cho thôn, chúng ta phải chuẩn bị chu đáo. Nhưng hiện tại, trong thôn chẳng còn dư nông cụ nào có thể lấy ra…
Nửa quyển sách này được truyền lại từ xưa, bên trong ghi vài phương pháp chế tạo gia cụ. Cậu xem thử coi có dùng được không.
(*) Gia cụ: đồ đạc dùng trong gia đình
Còn cái này, là ít hạt giống tôi giữ lại trong năm nay. Sang năm chân tôi có khi chẳng còn trồng nổi nữa, vậy nên đều cho cậu hết.”
Hệ thống lập tức hiện thông báo:
【Nhận được 《Sổ tay chế tạo gia cụ giản dị》】
【Nhận được hạt giống đậu nành ×30】
Sơ Cửu vội vàng cảm tạ. Sau đó cậu do dự một chút, lấy từ ba lô ra mấy cây nấm Thét chói tai đã cắt gọn, giải thích đây là loại nấm biết kêu, nhưng thực ra có thể ăn.
Ban đầu cậu lo thôn dân sẽ khó chấp nhận việc ăn ma vật, nhưng kết quả chẳng ai tỏ vẻ phản cảm.
A Mãn thì hỏi tới tấp Ngon không, phải ăn thế nào?, còn thôn trưởng thì thở dài cảm khái:
“Nếu không vì sợ ma vật làm hại, lại chẳng biết loại nào có thể ăn, chúng ta hẳn đã sớm vào rừng Di Vong săn bắt rồi.”
Khi Sơ Cửu bảo bọn họ rằng nấm Thét chói tai có thể đem nấu với nước trong hoặc nướng trên lửa, hương vị còn mang theo chút vị thịt, A Mãn lập tức nuốt nước miếng ừng ực, hận không thể chạy đi nướng ngay.
Đúng lúc này, hệ thống lại nhảy thông báo:
【Độ hảo cảm thôn dân tăng! Nhận được 20 điểm khai thác!】
Thì ra nâng cao hảo cảm của thôn dân cũng có thể gia tăng điểm khai thác?
Vậy đây chẳng phải là một con đường kiếm điểm nữa sao…