Sở Chiêu nhìn cô gái với khuôn mặt tái nhợt trước mặt, đang lặng lẽ nhìn chằm chằm mình.
Sở Chiêu khẽ gọi: "An An?"
Cô có thể khẳng định, mình xem điện thoại nhiều nhất cũng không quá năm phút.
Một lúc lâu sau, cô mới nghe thấy giọng của Chúc Khanh An: "Tôi muốn tắm, cậu có đi cùng tôi không?"
Giọng nói ấy nghe rất cứng đờ và lạnh nhạt. Sở Chiêu cảm nhận được bầu không khí càng thêm lạnh lẽo, trực giác mách bảo rằng mình không thể từ chối yêu cầu này. "Tuy tôi đã tắm rồi, nhưng nếu An An đã nói thế, tôi nhất định sẽ giúp cậu."
Chúc Khanh An nhìn cô một lúc rồi nói: "Tới đây."
Sở Chiêu bỏ điện thoại vào túi, đi theo cô ta đến trước cửa phòng tắm, kiên nhẫn chờ đợi hành động tiếp theo của cô ta.
Chúc Khanh An quay lưng lại và nói: "Cầm lấy quần áo của tôi, không được để ướt, cũng không được rời đi."
Chiếc áo sơ mi trắng của cô gái đã ngả màu ố vàng, cổ áo và tay áo đều sờn rách, trông rất cũ nát.
Từng món quần áo lần lượt rơi vào chậu. Dù chỉ là quần áo bình thường, nhưng giờ phút này lại nặng như ngàn cân. Sở Chiêu phải dùng cả hai tay để đỡ.
Tốt thật, bộ quần áo này ít nhất cũng phải hai, ba chục cân... Chắc chắn giờ cô đã là Lâm Đại Ngọc phiên bản bứng cây liễu rồi đúng không?
Sở Chiêu nhíu mày.
Rõ ràng cái chậu khô ráo, quần áo cũng khô ráo, nhưng khi quần áo rơi vào chậu, chúng ngay lập tức ướt sũng. Màu đỏ chói mắt thấm loang ra chiếc áo sơ mi ố vàng trong chớp mắt.
Chỉ hai giây sau, tất cả quần áo đều ướt đẫm, một mùi máu tanh nồng nặc xộc thẳng vào mũi Sở Chiêu, khiến cô buồn nôn.
Chiếc áo sơ mi đỏ tươi một cách quỷ dị, và vệt máu loãng đục ngầu vẫn đang lan ra.
Chỉ trong chớp mắt, máu loãng đã dâng lên đến một phần ba chậu.
Sở Chiêu vẫn luôn nhìn chằm chằm vào quần áo, không nhìn về phía trước, nhưng ánh mắt liếc qua lại không thể kiểm soát được, thu vào đáy mắt một số hình ảnh.
Cơ thể cô gái giống như một món đồ sứ vỡ nát, được dán lại bằng máu. Lớp da thịt tái nhợt phủ đầy những vết nứt màu đỏ máu, chi chít vô cùng tận.
Làn da loang lổ như một tấm áo cà sa được khâu vá thô ráp, khiến người ta nghi ngờ rằng da của cô ta sẽ bong tróc ra ngay lập tức.
... Cô ta từng bị lăng trì sao?
Và gần như ngay khi Sở Chiêu vừa nghĩ đến đây, cơ thể của Chúc Khanh An giống như một cái túi máu rách nát. Máu loãng đục ngầu ngay lập tức vỡ tung, bắn tung tóe lên đầu và cổ Sở Chiêu.
Chỉ trong một thoáng, khung cảnh lướt qua mắt cô là một bộ xương đầy máu me...
Vào lúc này, máu loãng trong chậu đã dâng lên đến bốn phần năm.
Sở Chiêu biết mình vừa "OOC" (thoát vai) và có thể là rất nghiêm trọng, kích hoạt đòn tấn công chí mạng của Chúc Khanh An.
Đó là gì?
Sở Chiêu không hành động thiếu suy nghĩ mà nhíu mày suy nghĩ.
Chúc Khanh An không trực tiếp giết cô, chắc chắn không phải vì cô ta không muốn... Không được rời đi, không được để quần áo chạm nước là điều kiện... Có thể cá cược rằng máu loãng trong chậu chỉ là ảo giác.
Nhưng ngồi chờ chết không phải phong cách của Sở Chiêu. Ai biết cô có thể chịu đựng được việc không di chuyển, không chạm vào nước hay không?
Cô nhớ lại tất cả những gì mình vừa thấy.
Thông tin về Lâm Thu và Chúc Khanh An, cô chỉ lướt qua vì vốn dĩ họ không có thông tin gì đặc biệt.
Sau đó là đến “Vân lão sư”, cô cũng chỉ nhìn qua, không có gì đặc biệt.
Triệu Thanh Hòa có lẽ vốn có mối quan hệ tốt với Vân Sương, cuộc trò chuyện trong nhóm cũng chứng minh điều đó, và tất cả bạn cùng phòng đều biết chuyện này.
Vậy thì... Vấn đề có lẽ nằm ở Lý Thanh Ngâm.
Chỉ ở chỗ Lý Thanh Ngâm, cô dường như có một chút khác biệt, không chỉ cảm nhận được ánh mắt nhìn chằm chằm từ bức ảnh mà còn đè chặt mắt của bức ảnh đó.
Ngoài ra, bức ảnh trong không gian mạng của đối phương cũng rất kỳ lạ.
[Thần quyến giả, bất quả cũng chỉ có thế]
Thần là ai?
Tại sao chính cô xem mặt nạ lại nhìn ra ảo giác?
Đại Thẩm Phán Đình là gì?
[Đồ tiện dân, chớ có nhìn trộm.]
Cô? Tiện dân?
Chẳng lẽ Chúc Khanh An cũng nghe thấy những lời này, phát hiện ra thân phận giả của mình, nên mới phát động đòn tấn công chí mạng?
Vậy phải làm sao đây?
Mặc dù máu loãng đã tràn đầy, nhưng Sở Chiêu vẫn nắm chặt cái chậu, không di chuyển, cũng không nhìn về phía trước, nhưng đôi tay nắm chậu lại như bị lửa thiêu, vô cùng khó khăn.
Khoan đã, bức ảnh này là do Lý Thanh Ngâm đăng, liệu cô có thể tìm ra manh mối ở chỗ cô ta không?
Cố gắng dùng một tay giữ cái chậu đang chứa đầy máu loãng, Sở Chiêu nhanh chóng lấy điện thoại ra, gọi video cho Lý Thanh Ngâm!
Mặc dù tay cô như bị lửa đốt, nhưng cơ thể cô lại càng lạnh hơn, giống như bị thứ gì đó ăn mòn.
Lý Thanh Ngâm ngắt máy.
Sở Chiêu chùng xuống.
Cô liếc nhìn cây chổi cách đó không xa, chuẩn bị hành động.
Thuyền đánh cá còn có thể bị quỷ ám, việc cô dùng chổi đánh quỷ cũng rất bình thường mà, phải không?
Đến nước này rồi, cứ thử một chút xem sao.
Đúng lúc Sở Chiêu chuẩn bị liều chết một phen, điện thoại của cô đột nhiên reo lên.
Một cuộc gọi video quay lại.
Sở Chiêu ngay lập tức ấn chấp nhận.
Đó là cuộc gọi của Lâm Thu.
"Có chuyện gì vậy?"
Giọng của Lý Thanh Ngâm truyền ra từ mic: "Đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi, ở trong giảng đường phải tắt tiếng, không được gọi video cho tôi..."
"May mà chúng tôi đi nhanh, đã ra ngoài rồi."
Sở Chiêu cảm thấy như cơ thể mình không còn tồn tại nữa, lạnh buốt như bị chôn vùi trong một đống tuyết, mà là tuyết ở Nam Cực.
Giờ phút này, giọng cô trầm lắng: "Vừa rồi đột nhiên tôi nảy ra ý tưởng là xem không gian mạng của cậu, nhưng lại thấy cậu đã khóa quyền truy cập của tôi. Cậu có manh mối gì không, Thanh Ngâm?"
Lý Thanh Ngâm: "?"
Lâm Thu: "?"
Chúc Khanh An: "..."
Một lúc lâu sau Lý Thanh Ngâm mới miễn cưỡng "Ừm" một tiếng: "... An An, ở ký túc xá ngoan ngoãn chờ chúng tôi."
Tút...
Tốc độ của cô ta nhanh như bị chó đuổi, và cô ta vẫn không trực tiếp trả lời tại sao đột nhiên khóa không gian mạng!
Khi Sở Chiêu đặt điện thoại xuống, cô phát hiện Chúc Khanh An đã quay người lại.
Chiếc áo sơ mi ố vàng vẫn mặc trên người cô ta một cách bình thường, không hề có chút thịt nát hay máu me nào.
Cái chậu nặng như ngàn cân vừa nãy giờ vẫn sạch sẽ, bên trong không có gì cả, càng không có máu loãng.
Ánh mắt của Chúc Khanh An nhìn Sở Chiêu vẫn đầy sương mù, giọng điệu lạnh lùng: "Không cần cậu đi cùng nữa."
Sở Chiêu thuận thế rời khỏi khu vực phòng tắm, thấy Chúc Khanh An tự mình cầm chậu đi vào.
Cô khẽ thở ra một hơi, sờ lên trán, toàn là mồ hôi lạnh.
Cuộc sống như vậy, cô còn phải trải qua trong bảy ngày nữa, thật là...
…Thú vị quá mà
Sở Chiêu cảm nhận được nhịp tim tăng tốc đã lâu không có, không kìm được nhếch môi cười.
Trong gương quả nhiên không phải dáng vẻ của Sở Chiêu mà là một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, mặc chiếc áo sơ mi học sinh giống hệt Chúc Khanh An và các cô gái khác. Đuôi mắt hơi xếch lên, trong mắt tràn đầy ý cười.
Đó là Triệu Thanh Hòa.
____________________
"Nếu pháp luật không thể trừng phạt kẻ ác, thì người ta buộc phải đi tìm đến công lý ngoài vòng pháp luật." - Holmes
………………….
Mấy nữ chính chơi thắng được game kinh dị kiểu này làm gì có mấy ai không phải kẻ điên