Chiếc điện thoại cũ kỹ có giao diện nhắn tin khá nguyên thủy, có thể không phù hợp với người trẻ tuổi hiện nay, nhưng lại vừa vặn hợp với Sở Chiêu.

Nhưng bây giờ không phải lúc để tìm hiểu sâu, cô nhanh chóng lướt qua tin nhắn trong điện thoại.

[612] tin nhắn gần đây nhất là sáng nay.

Chúc Khanh An: [Hôm nay sao nước tắm lại lạnh thế nhỉ? Mấy cậu không chỉnh nhiệt độ nước à?]

Lâm Thu: [Hôm nay nhiệt độ nước đúng là thấp thật, chắc là ống nước bị hỏng rồi, cậu bảo Thanh Ngâm liên hệ với quản lý ký túc xá đi.]

Lý Thanh Ngâm: [Tôi đã gọi rồi, bà ấy nói 4 giờ chiều sẽ tới.]

Dù chỉ mới đứng yên vài giây, Sở Chiêu đã cảm thấy bồn chồn, nóng ran như đang ngồi trên đống lửa.

Cứ như thể có ai đó đang rình rập nhìn cô, và không chỉ có một người.

Nhưng khóe mắt cô rõ ràng thấy Lâm Thu đang lau tóc, người số 3 vẫn quay lưng về phía mình, giường của họ ở cùng một bên.

Vậy, cảm giác bị theo dõi này đến từ đâu?

Sở Chiêu tự nhiên đặt điện thoại xuống, quay đầu nhìn về phía người số 3 đang quay lưng lại, “Gần 4 giờ rồi, quản lý ký túc xá vẫn chưa tới sao?”

Không có tiếng trả lời.

Sở Chiêu lại nói, “Thanh Ngâm?”

Sau khi cô gọi xong, cô gái đang quay lưng mới từ từ quay đầu lại, giọng điệu rất bình tĩnh, “Chắc sắp tới rồi, quản lý ký túc xá của tòa 13 chúng ta rất đúng giờ.”

Sở Chiêu cười cười, đã cầm lấy chổi và hót rác, “Đến lượt tôi trực nhật.”

Căn phòng lại chìm vào im lặng, không có chút không khí tự nhiên nào như trong nhóm chat.

Mặc dù chưa kịp xem nhiều, nhưng cô đã đại khái phân biệt được ba người bạn cùng phòng qua ba câu nói, độ chính xác 99%, 1% còn lại là dành cho một số người sợ xã hội, thích đi lang thang và ngủ nhờ ở ký túc xá khác.

Bản thân cô là Triệu Thanh Hòa, giường số 2.

Lâm Thu, giường số 4.

Lý Thanh Ngâm, giường số 3.

Người còn lại, đương nhiên là Chúc Khanh An, người sợ lạnh ở giường số 1.

Chúc Khanh An và Triệu Thanh Hòa ở một bên, Lâm Thu và Lý Thanh Ngâm ở một bên, trong đó Chúc Khanh An và Lâm Thu gần cửa ký túc xá hơn.

Vừa nãy, việc điều chỉnh nhiệt độ nước đã làm tay Sở Chiêu đau nhức, nếu cô không điều chỉnh, nhất định cô sẽ bị bỏng, nhưng theo lời Chúc Khanh An, nước như vậy vẫn là lạnh?

Mấy người bạn cùng phòng của cô đều là thần lửa chuyển thế sao?

Sở Chiêu nhớ lại tấm chăn dày cộm trên giường Chúc Khanh An.

Cô ta sợ lạnh như vậy, tại sao lại phải bật điều hòa?

Lâm Thu có thể chịu được nhiệt độ cao như thế, Lý Thanh Ngâm chắc cũng tương tự, vậy Triệu Thanh Hòa đáng lẽ cũng có thể chịu được.

Lát nữa cô phải tìm cơ hội vào lại nhà vệ sinh, khôi phục lại nhiệt độ nước mới được.

Cô - Triệu Thanh Hòa với làn da sắt thép.

Sở Chiêu biết ‘trực nhật’ đơn giản là quét dọn, đổ rác.

Nếu còn có công việc khác, thì không gọi là ‘trực nhật’, mà là ‘tổng vệ sinh’.

Cô tìm thấy dụng cụ vệ sinh sau cánh cửa, chổi, hót rác, dùng thử một chút, thấy chúng khá chắc chắn.

Nếu cần, cũng có thể dùng làm vũ khí.

Lúc này, Lý Thanh Ngâm và Lâm Thu mỗi người ngồi vào vị trí của mình, Chúc Khanh An vẫn ngồi dựa vào giường, ai làm việc của người nấy.

Nhưng không biết có phải là ảo giác của Sở Chiêu không, rõ ràng ba người không hề nhìn cô, nhưng cô vẫn luôn có cảm giác bị theo dõi.

Chẳng lẽ bạn cùng phòng thật sự đang rình xem cô?

Chậc, những người bạn cùng phòng lần này thật bám người, thích xem cô đến thế sao.

Sở Chiêu quét dọn rất cẩn thận, tạm thời chưa thấy có vấn đề gì xảy ra.

Cho đến khi cô nghe thấy tiếng gõ cửa.

Tuy không cầm điện thoại, nhưng Sở Chiêu biết, chắc là quản lý ký túc xá tới.

Cô hành động rất nhanh, lúc tắm cũng không mất nhiều thời gian, khi xem điện thoại cũng tiện thể nhìn giờ, là 15:56, mà Chúc Khanh An và những người khác trò chuyện vào khoảng 11 giờ sáng, đều là chuyện của ngày hôm nay.

Thấy Lâm Thu ở gần cửa nhất không có ý định đứng dậy, Sở Chiêu bước nhanh tới, hé cửa ra một khe, rồi giả vờ không cẩn thận lùi lại vài bước.

Một bóng đen dẹt từ khe cửa luồn vào, “Lý Thanh Ngâm, nghe nói ống nước của phòng 612 bị hỏng à?”

Lý Thanh Ngâm quay đầu lại, “Vâng, nhiệt độ nước bị giảm.”

Bóng đen tiến vào rồi nằm bẹp trên mặt đất.

Không, đó là cái bóng của bà ta trên mặt đất, còn trước mặt Sở Chiêu lại không thấy bất cứ thứ gì.

Cái bóng dính vào nền gạch sứ mà Sở Chiêu vừa dọn dẹp xong, như không có chuyện gì xảy ra, nó trôi vào trong. Sở Chiêu nhanh chóng né người sang một bên, né tránh khả năng bị một tồn tại vô hình va phải, nhưng khoảnh khắc cả hai lướt qua nhau, cô vẫn ngửi thấy mùi hôi thối mục nát, đó là một mùi tanh lạnh lẽo, buồn nôn.

Cái bóng trôi đến cửa nhà vệ sinh, thật sự giống như một tờ giấy, bị gấp lại thành mấy mặt phẳng khác nhau bởi ngưỡng cửa.

Quản lý ký túc xá: “Nhiệt độ nước lại thấp như vậy à?”

Giọng bà ta đầy vẻ ngạc nhiên.

Nói xong, toàn bộ cơ thể của bà ta đã trôi vào nhà vệ sinh, không còn động tĩnh gì.

Sở Chiêu giả vờ chăm chú quét dọn, thực ra là tai vẫn đang nghe ngóng, mắt quan sát khắp nơi.

Quản lý ký túc xá này sẽ không chui thẳng vào ống nước để sửa đấy chứ?

Ngày mai khi tắm chắc phải điều chỉnh nhiệt độ nước trước, nếu không cô có thể sẽ bị nước sôi làm bỏng.

Rất nhanh, quản lý ký túc xá lại trôi ra.

Giọng Lý Thanh Ngâm đều đều, “Hôm nay sao dì lại trễ một phút?”

Quản lý ký túc xá không biết có dai do cố ý hay không, mà âm thanh lại vừa vặn dừng lại ngay bên cạnh Sở Chiêu, “Phòng 605 cô biết không?”

“Họ cứ nói không thấy bạn cùng phòng đâu, trong ký túc xá có một người giả mạo,” bà ta nói, “Họ đã đuổi người giả mạo đó ra ngoài rồi.”

“Hừ, một đám chẳng chú ý gì cả, có phải giả mạo hay không cũng không biết gọi tôi đến xác nhận một chút, cứ thế đuổi ra ngoài, làm cho hành lang dính bẩn thỉu.”

Ánh mắt Sở Chiêu bình thản, vẫn tỉ mỉ quét dọn, tỉ mỉ đến mức có thể nói là soi mói.

Giây tiếp theo, một luồng không khí lạnh lẽo thổi bay những sợi tóc mai trên trán cô, giọng của quản lý ký túc xá gần như dán vào tai cô, giọng điệu dính dính và đầy vẻ tham lam, “Ký túc xá của các cô không xuất hiện người giả mạo chứ?”

“Có muốn tôi giúp các cô xác nhận một chút không?”

Bà ta hỏi bạn cùng phòng của Sở Chiêu, nhưng không ngờ Sở Chiêu lại chủ động tiếp lời, “Ký túc xá của chúng tôi đương nhiên không có người giả mạo.”

Khoảnh khắc quản lý ký túc xá dán sát mặt vào Sở Chiêu, ba người Lâm Thu, Lý Thanh Ngâm, Chúc Khanh An cũng đã đồng loạt nhìn sang.

Ba giây sau, giọng Lâm Thu mới không nhanh không chậm vang lên, “Không có.”

“Được rồi, dì có thể đi ra ngoài.”

Lời cô ấy nói rõ ràng là dành cho quản lý ký túc xá.

Quản lý ký túc xá vẫn dán vào Sở Chiêu, mùi vị ẩm ướt, mục nát và dính dính kia không ngừng chui vào mũi cô.

Triệu Thanh Hòa có đôi mắt trong veo, giờ phút này vì ý cười mà khóe mắt hơi cong lên, tự nhiên và bình thản.

Không biết qua bao lâu, cái bóng đó mới bực bội mà trôi ra khỏi cửa.

Giọng nói không cam tâm của bà ta vọng vào từ bên ngoài, “Buổi tối phải ngủ ngon, ngủ phải tắt đèn, tôi sẽ tới kiểm tra, nếu để tôi phát hiện các cô không ngủ ngon… Hô hô hô…”

Không lâu sau, giọng quản lý ký túc xá lại vang lên.

“Mở cửa, 611, tôi nói là các cô đấy, mau mở cửa.”

Bà ta đập cửa phòng ký túc xá đối diện loảng xoảng, “Mau mở cửa!”

…………………

Người vô hình à =))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play