Trác Huy Vũ từng đi tìm Hoàng đế, nhưng bị đuổi về.

Nước Ngô lại khơi mào một trận chiến loạn, Trác Huy Vũ buộc phải suốt đêm vượt biên trở về biên cương, trước khi đi còn nhờ người gửi một phong thư cho Phùng Lan.

Thư viết rất vội vàng, nhưng cũng khiến Phong Lân an tâm đôi phần.

Trong thư viết: “Lan, đợi ta trở về.”

Trác Huy Vũ đã chọn con đường nguy hiểm nhất nhưng cũng là nhanh nhất để đánh lui quân Ngô, nhưng đến nay đã hơn hai tháng trôi qua.

Ngày Trác Huy Vũ trở về kinh thành, đúng vào hôm Phùng Lan xuất giá.

Xe ngựa của Trác Huy Vũ va phải kiệu hoa đưa dâu.

Trác Huy Vũ vội vàng xuống ngựa đi tìm Phùng Lan.

Chàng đã tìm được nàng, nhưng đó lại là Phùng Lan lạnh lùng vô tình.

“Trác tướng quân, xin hãy quay về đi, ta sắp gả cho người khác rồi. Còn ngươi cũng sắp lấy Ngũ công chúa.”

Trác Huy Vũ không thể hiểu nổi, chàng liều mạng mạo hiểm như vậy, chính là để từ giúp Phùng Lan huy bỏ hôn sự với nước Trần, rốt cuộc kết quả lại thế nào? Người hắn yêu thương, cuối cùng vẫn gả cho kẻ khác.

Thấy Trác Huy Vũ không chịu rời đi, Phùng Lan lại cắn răng nói:

“Trác tướng quân, chuyện đã qua thì hãy quên đi.”

Kiệu hoa từ từ được nâng lên rồi rời đi.

Trác Huy Vũ chậm rãi cưỡi ngựa theo sau, Phùng Lan sớm đã rơi lệ.

“Trác Huy Vũ, xin lỗi chàng.”

Hoàng đế lấy người nhà của nàng ra uy hiếp, Tĩnh Quý phi lại đưa thuốc độc tác dụng chậm ép nàng phải uống, thái y cũng nói nàng sống chẳng quá một năm.

“Tướng quân Trác Huy Vũ đã có Ngũ công chúa rồi, ngươi cứ yên phận làm An Viễn công chúa của ngươi đi.”

Tĩnh Quý phi nói với nàng.

“Phùng Lan, vì gia tộc, con gả đi, có được không?”

Đó là lời của người dì ruột đang làm chủ gia tộc nói với nàng.

Phùng Lan lại rơi thêm một giọt lệ:

“Trác Huy Vũ, kiếp sau ta sẽ lại gả cho chàng.”

Trác Huy Vũ lên ngựa, lặng lẽ theo sau cỗ kiệu hoa, bất chấp tất cả hộ tống Phùng Lan đến nước Trần.

“Lan, nàng chờ ta, ta sẽ đưa nàng trở về.”

Trong hoàng cung, Hoàng đế nghe được tin này, nhưng không hề ngăn cản.

Ngược lại, vị Ngũ công chúa – người vốn sắp được gả cho Trác Huy Vũ, cũng là ái nữ mà Hoàng đế sủng ái nhất – sau khi biết chuyện thì tức giận vô cùng.

Tĩnh Quý phi an ủi con gái của mình:

“Tiểu Ngũ, Phùng Lan ấy chẳng thể gây nên sóng gió gì đâu. Đợi con và Trác Huy Vũ thành hôn rồi, trong lòng hắn tất chỉ có mình con thôi.”

Ngũ công chúa nở nụ cười.

Tướng quân Trác Huy Vũ cuối cùng sẽ là của nàng, mãi mãi là của nàng.

Đáng tiếc là Ngũ công chúa đã sai, chàng không thuộc về nàng, cũng chẳng bao giờ là của nàng.

Sau khi hồi kinh, Trác Huy Vũ trái lệnh thánh chỉ, không chịu cưới vị Ngũ công chúa cao cao tại thượng kia.

Hoàng đế cũng không trách phạt chàng.

Bởi vì ông ta rõ ràng, đại thắng của Sở quốc hoàn toàn dựa vào Trác Huy Vũ.

Nếu không có chàng, nước Trần, nước Ngô nhất định sẽ nhân cơ hội xâm lấn, trong thời gian ngắn Sở quốc tất diệt vong.

Trác Huy Vũ hoàn toàn mất lòng tin vào vị Hoàng đế.

Hoàng đế vì chút yên ổn trong khoảnh khắc mà chọn hòa thân, thì sao chứ?

Có thể hòa hoãn một thời, nhưng không thể giữ yên cả đời.

Ông ta là thế, còn chàng cũng vậy.

Ngay cả nữ nhân của mình cũng chẳng bảo vệ được, thì làm sao bảo vệ được quốc gia, bảo vệ được bách tính?

__

Về phía nàng.

Sau khi đến nước Trần, Phùng Lan đã thành hôn với Nhị Hoàng tử.

Đêm tân hôn, Phùng Lan gặp lại người bạn lúc xưa của nàng.

“Tiểu Hiên, là ngươi sao?”

Hắn nói:" Phải, ta không còn là tên nhóc ăn mày lúc xưa nữa. Bây giờ ta là Nhị Hoàng tử nước Trần, Trần Nhược Hiên."

“ Phùng Lan, cuối cùng cũng tìm được nàng.”

Trần Nhược Hiên nở nụ cười điên cuồng, hắn đợi ngày này rất lâu rồi.

Phùng Lan nhìn người trước mặt, thở dài, mọi thứ đều thay đổi, kể cả con người.

Khi còn nhỉ, Trần Nhược Hiên là một đứa trẻ đáng yêu, hoạt bát. Hắn luôn thích gọi cô là "Lan Lan".

Trần Nhược Hiên không thích Trác Huy Vũ.

Phùng Lan nhìn chằm chằm vào khuôn mặt thanh tú trước mặt, cất giọng nói:"Người ta yêu là Trác Huy Vũ."

Trần Nhược Hiên cuối đầu cười lạnh:" Không sao cả, bây giờ nàng cũng là của ta rồi."

“ Tiểu Hiên, nhìn ta này.”

Trần Nhược Hiên ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn nữ nhân trước mặt.

“Ta vẫn luôn xem chàng như em trai, tuyệt không hề có ý nghĩ khác.”

Phùng Lan trầm mặc một lúc rồi nói:

“Ta sống không quá một năm nữa đâu, ngươi hãy tìm người khác đi…”

Trần Nhược Hiên nghe vậy, đôi mắt đã hoe đỏ, cuồng loạn nói:

“Tại sao? Vì sao lại không sống quá một năm?”

“Ta đã bị hạ độc chậm, vô phương giải cứu.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play