Chương 1: Xuyên qua đại lục thú nhân
Tại đại lục thú nhân, khu rừng thứ ba — đảo Sâm. Cạnh một bụi cây, một con chuột nhỏ trắng muốt thò đầu ra từ hang.
Sau khi xác định xung quanh không có nguy hiểm, nó nhanh chóng bò ra và chạy về phía xa.
Theo động tác chạy, móng vuốt của nó dần biến thành một bàn tay người trắng nõn, chân cũng biến thành chân người... Cuối cùng, nó hoàn toàn hóa thành một cô gái khỏa thân, tóc bạc, dung mạo tuyệt sắc.
Cô có dáng người mảnh mai, đôi mắt đen láy đầy vẻ cảnh giác và hoang mang.
Bỗng nhiên, cô dừng lại, trốn sau một cái cây to đến hai người ôm không xuể. Cô chạm nhẹ vào không khí, một quầng sáng chỉ có cô nhìn thấy chợt hiện ra.
Thế giới: Đại lục thú nhân.
Giới tính cơ thể: Giống cái.
Họ tên: Không có.
Thuộc tính: Chuột bạch đột biến.
Thiên phú: Không có.
Cấp bậc: Không có.
Gia tộc: Bộ lạc người chuột khu Tây, gia tộc Milut. Cha là giống đực thủ lĩnh Oro, mẹ là giống cái Bán Nguyệt 【đã chết.】 Anh em có tám người 【đã chết.】
Thông tin ký chủ:
Thế giới: Trái đất.
Thuộc tính: Con người.
Họ tên: Tô Nhan.
Giới tính: Nữ.
Cấp bậc: Không có.
Thiên phú: Không có.
Tuổi thọ: 1 giờ 【Sau khi mang thai, đồng hồ sinh mệnh sẽ tạm dừng.】
Hệ thống: Chế độ tích phân sinh con. Một tích phân có thể đổi một ngày tuổi thọ. 【Giống cái có thiên phú càng cao, tích phân nhận được càng nhiều.】
Cửa hàng hệ thống: Đan dược mang thai được cung cấp miễn phí không giới hạn 【Chỉ giới hạn cho ký chủ sử dụng.】 Ở trạng thái chưa kích hoạt, không hiển thị sản phẩm khác. Kích hoạt cửa hàng cần 200 tích phân.
Nguyện vọng ban đầu của ký chủ:
Trọng sinh về Trái đất làm người 【Tích phân: một trăm triệu.】
Thu lại quầng sáng của hệ thống đã xem không biết bao nhiêu lần, Tô Nhan hoàn toàn xác định mình không phải đang mơ.
Điều quan trọng nhất lúc này là phải mang thai?!
Thật nực cười, nhưng cô không thể không làm.
Cô chỉ còn 1 tiếng đồng hồ để sống!
Cô không dám đánh cược!
Cô lại mở hệ thống, vào mục cửa hàng. Trừ viên đan dược mang thai lấp lánh miễn phí không giới hạn, những thứ khác đều là dấu hỏi màu xám.
Trái đất đã từng có một thời kỳ đen tối, không có mặt trời.
Cô được sinh ra trong thời kỳ ấy. Mẹ cô bị bệnh nặng, sinh cô xong thì mất.
Người nuôi cô lớn lên là một người mẹ khác, người có con vừa sinh ra đã chết.
Người mẹ ấy là lý do chính khiến cô muốn trở về Trái đất.
Cô muốn nhìn thấy nụ cười của bà một lần nữa.
Từ cửa hàng hệ thống, cô lấy một viên đan dược mang thai, há miệng nuốt vào.
Trong vòng một tiếng đồng hồ, cô phải tìm được một thú nhân giống đực và quan hệ với hắn, chắc chắn sẽ mang thai.
Trên quầng sáng có biểu tượng bản đồ, cô nhấn mở.
Nó hiển thị hình ảnh thời gian thực, nhưng chỉ trong phạm vi một trăm mét xung quanh cô. Vượt quá trăm mét, chỉ có đường đi được đánh dấu.
Dựa vào hình ảnh trên bản đồ, cô thấy một con rắn vừa chui vào cái hang chuột mà cô vừa chui ra.
Kiểu này có vẻ giống một trò chơi.
Vậy thì cứ coi nó là trò chơi đi, như vậy khi sinh con kiếm tích phân, cô cũng sẽ bớt phản cảm hơn.
Bản thân cô thích trẻ con, nhưng không phải kiểu bị ép buộc mang thai thế này. Cô mong đó là kết tinh tình yêu với người cô yêu.
Thôi, lý tưởng quá xa vời, sự sống còn ở hiện tại quan trọng hơn.
Tô Nhan mở bản đồ, tiếp tục chạy về phía trước.
Bỗng nhiên, cô dừng lại.
Nhìn thấy trên bản đồ có một điểm sáng màu xanh lá đột ngột xuất hiện.
Cô phóng to điểm đó, thấy rõ đó là gì: một người đàn ông.
Nơi đây là đại lục thú nhân, không thể có con người thuần túy.
Nói cách khác, người đàn ông đó là một thú nhân.
Tuyệt vời, mục tiêu để mang thai đã xuất hiện!
Khoảng cách một trăm mét, cô đến rất nhanh.
Vừa nãy xem bản đồ, cô không chú ý hắn bị thương. Chỉ trong khoảng cách ngắn ngủi trăm mét, hắn đã nằm gục trong một vũng máu, hơi thở thoi thóp.
Tim Tô Nhan cứ thế chùng xuống. Không phải chứ, hắn sắp chết rồi.
Cô lật người hắn lại, để lộ khuôn mặt bị cháy sém, hủy dung.
Tô Nhan hít một ngụm khí lạnh.
Cái này... thật sự quá khó để xuống tay.
Nhìn lại tuổi thọ của mình: còn 29 phút. Không có thời gian để kén chọn.
Làm trước đã!
Cô rút một ít cỏ, che mặt hắn lại. Mặc kệ tất cả, cô bắt đầu cởi quần áo hắn.
Quần áo bằng vải thô màu đen rách nát.
Vết thương nặng nhất ở bụng, một mảng thịt nát bươn, máu chảy be bét.
Cứu cũng không sống được.
Tô Nhan dùng cỏ che bụng hắn lại, hy vọng hắn có thể kiên trì thêm chút nữa, để cô có thể để lại cho hắn một hậu duệ.
Dáng người của hắn rất đẹp, chân dài eo thon, cuốn hút và đầy ham muốn!
Tô Nhan bỏ qua nửa thân trên không thể nhìn, cắn chặt răng, chạy đua với Tử Thần…
Không biết qua bao lâu…
Đầu hắn ngoẹo sang một bên, bất động!
Tô Nhan cũng thở phào nhẹ nhõm. Cô không buồn xem hắn chết hay chưa, cất bước rời đi ngay.
Cô tìm hai mảnh lá cây to giống lá chuối và một ít dây leo mềm dẻo, làm quần áo và dây lưng, che thân thể trần truồng.
Giờ thì cô đã mang thai.
Mở hệ thống, kiểm tra trạng thái cơ thể: Đang mang thai, đồng hồ sinh mệnh tạm dừng.
Đồng hồ đã dừng lại ở một vị trí cực kỳ nguy hiểm, chỉ còn 3 giây!
May mắn quá!
Tiếp theo, cô phải tìm một nơi an toàn để sinh con. Đứa bé này nhất định phải sinh ra, nếu không cô sẽ chết.
Nhưng trong rừng rậm đầy nguy hiểm, rõ ràng không thích hợp.
Cô chưa từng sinh con, cần có người đỡ đẻ.
Cơ thể này đúng là có lai lịch, chỉ là cô ấy đã chết trong rừng, rõ ràng đã gặp chuyện gì đó.
Trong bụng truyền đến từng đợt đói cồn cào.
Cơ thể đang nhắc nhở cô, cần phải bổ sung dinh dưỡng khẩn cấp.
Về bộ lạc tìm người thân, ít nhất cũng phải sống sót cái đã.
Ngay sau đó, cô lại biến thành một con chuột bạch nhỏ, nhanh chóng chạy ra khỏi rừng rậm.
Còn tên thú nhân nằm bất động mà cô dùng để mang thai, sau khi cô chạy ra khỏi rừng, bỗng nhiên biến thành một con báo đen khổng lồ như bò tót!
Vết thương trên đầu tuy vẫn còn, nhưng đang hồi phục với tốc độ kinh người. Vết thương lớn bằng chậu rửa mặt ở bụng đang mọc thịt nhanh chóng.
Hắn có một đôi mắt vàng sắc lạnh, đầy nguy hiểm, nhìn chằm chằm vào một sợi tóc trắng dài đang dính trong vũng máu!
Lấy khu rừng đảo Sâm làm ranh giới, phía đông là khu Đông , phía tây là khu Tây .
Thú nhân khu Đông đa phần là mãnh cầm hung thú, còn khu Tây là các bộ tộc thú có hình thể nhỏ
Khu Đông thường xuyên xảy ra xung đột, các cuộc chiến tranh diệt tộc thỉnh thoảng nổ ra. Khu Tây thì tương đối hòa bình, phát triển chậm rãi.
Tại bộ lạc người chuột khu Tây.
Tô Nhan lại biến trở về hình người, đi trong bộ lạc. Nhìn trang phục nguyên thủy của mọi người trong tộc Chuột, khiến bộ đồ bằng lá cây và dây leo của cô không còn cảm giác kỳ lạ nữa!
Nhưng... có phải quá khoa trương không.
Đây là buổi đầu của văn minh loài người?
Giai đoạn ăn tươi nuốt sống?
Nhìn họ ăn, đúng là thịt tươi, còn rỉ máu.
Khóe miệng cô giật giật, bỗng nhiên một cơn buồn nôn ập tới, cô khom lưng nôn ọe!
Nhưng cô đã đói quá lâu, chưa ăn uống gì, cuối cùng cũng không nôn ra được cái gì.
Tuy nhiên, hành động nôn ọe của cô khiến những người vốn dĩ lờ đi cô đều quay đầu lại nhìn.
Dưới ánh mắt của đám đông, Tô Nhan cảm thấy bất an.
Một người đàn ông lớn tuổi đi đến chỗ cô: “Cô là giống cái? Nhà nào?”
"Tôi họ Milut, là con gái của Oro." Tô Nhan dựa vào tài liệu hệ thống cung cấp, trả lời đúng sự thật.
"Oro có con gái từ lúc nào? Chưa từng nghe nói đến." Một người đàn ông trẻ tuổi, tay còn cầm một miếng thịt tươi rỉ máu, vừa ăn vừa đi về phía cô.