Phu nhân An Quốc công mang Minh Trăn rời khỏi phủ trưởng công chúa.
Buổi sáng sau khi đến phủ công chúa, nàng ta không thể tự mình chăm sóc đứa nhỏ này cho nên ném cho người phía dưới.
Người phía dưới đều là một đám nịnh hót, trong mắt chỉ có đích tiểu thư nào nhớ đến một tiểu thư có vấn đề về trí thông minh chứ. Cho nên khi Minh Trăn đi lạc, mấy người đó đều đùn đẩy nhau, trách ngươi trách ta rồi chẳng ai dám chịu trách nhiệm.
Mặc dù Minh Trăn là thứ nữ nhưng nàng cũng là cốt nhục của An Quốc công, ông ấy cũng nhớ mình có đứa con gái này. Xưa nay phu nhân An Quốc công thích làm ra vẻ hiền lành cho người khác xem, nếu như đi chuyến này để lạc mất Minh Trăn thì nàng ta cũng không biết nên đối mặt ăn nói thế nào với An Quốc công, hơn cả là uy nghiêm của phu nhân An Quốc công cũng mất sạch.
Tiểu nha đầu nhìn không nặng mà ôm cũng khá nặng nhưng nàng lại mềm mềm nên ôm rất dễ chịu.
Bây giờ Minh Trăn vẫn ngủ say, khuôn mặt nhỏ ngủ đến đỏ bừng, lông mi cong dài vểnh lên, trái tim phu nhân An Quốc công La thị đến giờ mới hoàn toàn thả lỏng, lạnh lùng nhìn Minh Trăn: "Xinh đẹp biết bao lại là một đứa ngốc."
Nàng ta là một người lớn, lại là chủ mẫu, xuất thân là tiểu thư khuê các nên đương nhiên sẽ không phân cao thấp với một đứa trẻ đầu óc có bệnh, răng còn chưa đủ dài.
Thời tiết lạnh dần mà Minh Trăn lại ăn mặc phong phanh, dù là trong xe ngựa ấm áp nhưng La thị cũng không nhịn được mà sờ lên quần áo của Minh Trăn. Áo ngoài mới tinh, đúnglà mới làm thật, năm nay mỗi đứa bé trong nhà đều được làm ít nhất một bộ quần áo mới, áo trong cũng nên là đồ mới phải nhưng không hiểu sao La thị lại cảm thấy có gì đó không đúng nên nàng ta cởi áo ngoài ra thì thấy bên trong là một cái áo dài tay mỏng đã ngắn, bạc màu, có chỗ bị rách cũng không vá lại.
Đãi ngộ của thứ nữ trong nhà đều bình thường, mặc dù Minh Trăn là thứ nữ, mẹ đẻ cũng qua đời, đãi ngộ có thể thảm một chút nhưng phủ Quốc công không thiếu tiền, La thị cũng không phải là người không phóng khoáng, mặc dù không đến mức để tám chín tiểu cô nương ở phủ Quốc công ngang bằng với đích nữ nhưng cũng sẽ không để ai chịu đói, như Minh Trăn vậy, một tháng cũng có một lượng bạc để tiêu xài.
Y phục bị cởi hơn một nửa, Minh Trăn đang mơ màng ngủ cảm thấy lạnh nên rụt cổ vào.
La thị nhìn xuống thì thấy trên da thịt trắng nõn của đứa nhỏ toàn là vết bầm tím do bị nhéo, sau lưng và trên mông cũng có những vết tím xanh ứ đọng, vết thương mới chồng vết thương cũ, nhìn là biết thường xuyên bị đánh.
Mẫu thân Minh Trăn là một mỹ nhân hiếm có, miêu tả nàng ấy bằng những từ ngữ chim sa cá lặn nghiêng nước nghiêng thành cũng không đủ, La thị nhớ rõ khi Bạch thị được mang vào phủ Quốc công có đến thỉnh an nàng ta, lúc nàng ấy bước vào căn phòng đều rực sáng.
Lòng dạ La thị không quá lớn, nói thẳng ra thì cũng hẹp hòi nhưng cũng khó có thể chán ghét Bạch thị, lúc còn sống Bạch thị quá đẹp, hoàn toàn không giống nữ tử nhân gian, trên người không dính chút khói lửa nào, cũng không lẳng lơ không quyến rũ mà rất lạnh lùng tự tin.
La thị đã gặp đương kim quý phi, người kinh thành thường nói quý phi là nữ nhân đẹp nhất thiên hạ nhưng trên thực tế, quý phi không đẹp bằng hoàng hậu, nói gì đến thần tiên như Bạch thị.
Đáng tiếc hồng nhan bạc mệnh, Bạch thị ốm đau bệnh tật, An Quốc công cũng không thích mỹ nhân ốm yếu như vậy, sau khi mang về cũng không quá sủng ái, không một lần đến phòng nhìn Bạch thị như thế nào, về sau Bạch thị suốt ngày buồn bực, sau khi sinh hạ Minh Trăn xong liền chết, An Quốc công dùng một mồi lửa thiêu đốt thi thể nàng ấy.
Đến khi chôn cất tro cốt Bạch thị xong xuôi, đột nhiên An Quốc công mới thấy thương hại, đưa Minh Trăn đến cho phu nhân dịu dàng mà ông sủng ái là Liên thị nuôi.
Có thể nói Minh Trăn do Liên thị nuôi lớn.
La thị luôn nghĩ Liên thị vì lấy lòng An Quốc công nên sẽ đối xử với nha đầu Minh Trăn này không tệ, không ngờ tiện phụ này lại trong ngoài bất nhất.
Nếu như là thiếp thất khác thì La thị cũng không muốn xen vào việc của người khác sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua.
Nhưng Liên thị và La thị có thù.
Năm ngoái La thị mang thai, lúc thai được năm tháng thì bị Liên thị tính toán làm sảy, còn là một nam thai. Liên thị làm việc không chút sơ hở, dù La thị biết do nàng ta gây ra nhưng không tìm thấy chứng cớ các thực chỉ có thể ngồi nghe Liên thị âm dương quái khí mà châm chọc.
Cho nên mấy tháng này trong lòng La thị kìm nén đến mức bực bội nhưng An Quốc công yêu thương Liên thị, dù La thị muốn nổi giận cũng chỉ có thể gây khó dễ mấy việc nhỏ, không thể trừng trị quá nặng.
Suy nghĩ liên tục thay đổi, La thị nắm tay Minh Trăn, hoàn toàn không chú ý rằng đứa nhỏ đã tỉnh.
Đôi mắt sạch sẽ thanh tịnh của Minh Trăn nhìn chằm chằm La thị.
La thị miễn cưỡng cười cười: "A Trăn, con tỉnh rồi hả?”
Minh Trăn nhớ rõ La thị là ai, dù không hay gặp La thị nhưng sự tồn tại của La thị ở phủ An Quốc công rất mạnh.
Nàng nhỏ giọng gọi một tiếng: "Phu nhân."
La thị nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của Minh Trăn: "Ôi chao, thật là một bé ngoan. A Trăn, phu nhân hỏi con, con ở với Liên di nương có tốt không?"
Minh Trăn không kịp phản ứng, câu này của La thị quá dài, nàng không thể nhớ hết câu nói.
La thị thấy đứa nhỏ không nói lời nào, đột nhiên nhớ đến chuyện con bé không nghe hiểu mình đang nói gì, trong lòng thầm khinh bỉ "đồ đần chính là đồ đần", nhưng trên mặt lại không để lộ gì, vẫn ôn hòa mở miệng hỏi: "Liên di nương có tốt hay không?"
Trong chớp mắt, trong đầu Minh Trăn hiện lên những ký ức không tốt.
Mặc dù Liên thị rất được lòng An Quốc công nhưng thân thể nàng ta không tốt, lại lạnh lẽo nhiều bệnh, đã nhiều năm nhưng dưới gối cũng không có mụn con nào. Thấy những di nương khác người trước người sau sinh, mình lại không sinh được khiến nàng ta cũng phải nhịn rất nhiều.
Minh Trăn được đưa đến phòng nàng ta, tiểu nha đầu trì độn, đầu óc lại không thông minh, năm tuổi mà vẫn không thể nói lưu loát một câu, rõ ràng là đưa tới để nàng ta xả tức nguôi giận. Cho nên ngày thường, mỗi khi Liên thị khó chịu thì lấy Minh Trăn ra để trút giận.
Minh Trăn bị đau thì khóc, lại không thể nói được một câu hoàn chỉnh. Thế nên người ngoài chỉ nghĩ đứa bé này nuông chiều thành quen, bẩm sinh thích khóc.
Nàng khe khẽ lắc đầu.
La thị chỉ vào một vết máu ứ đọng trên lưng nào: "Đây là do ai làm hả?”
Minh Trăn nghĩ mãi, miệng ngập ngừng rốt cuộc cũng không nói nên lời.
Liên di nương nói, nếu nói cho người khác biết thì ban đêm sẽ có quỷ đến bóp cổ A Trăn.
La thị thấy hũ nút này không nói gì, trong lòng tức giận nhưng cũng không thể cạy miệng bắt nàng nói.
La thị dần tỉnh táo lại rồi từ từ nguôi giận, dù sao cũng chỉ là một đứa bé năm tuổi còn ngu ngốc đến thế, hơn thua với nàng làm gì cho mệt người.
Một lúc sau, nàng ta đưa cho Minh Trăn một miếng bánh ngọt, cười híp mắt nói: "Nếu sau này di nương không đối xử tốt với con thì con phải nhớ nói cho phu nhân biết nghe chưa, phu nhân làm chủ cho con.”
Hai tay nhỏ mập mạp của Minh Trăn cầm bánh ngọt, "dạ dạ" gật đầu hai lần.
Đứa bé đáng yêu như vậy, dù không phải mình sinh nhưng nhìn vẻ mặt ngây thơ chân thành của Minh Trăn, La thị cũng cảm thấy yêu thích, ôm Minh Trăn rỉ tai vài câu.
Bên này nàng ta còn chưa về đến nơi, An Quốc công đã về đến phủ trước.
Liên thị từ người hầu mà biết được La thị mang Minh Trăn ra ngoài với đích tiểu thư, kết quả đích tiểu thư được mang về còn Minh Trăn lại đi lạc.
Xưa nay La thị làm việc đến giọt nước cũng không lọt, tìm không ra chút sơ hở nào. Lần này Liên thị bắt được nhược điểm của nàng ta nên nhanh chóng bẩm báo với An Quốc.
Nàng ta yếu ớt quỳ trên mặt đất khóc sướt mướt, dùng khăn tay chấm chấm mắt: "Lão gia, bình thường thiếp xem A Trăn như trân bảo, không để cho con bé chịu khổ một chút nào cả, dưới gối thiếp lại không có con cái nên thiếp toàn tâm toàn ý xem A Trăn là con gái của mình nhưng mà hôm nay phu nhân nói mang A Trăn ra ngoài, thiếp thân nghĩ để A Trăn ra ngoài va chạm chút cũng tốt, nào ngờ phu nhân để lạc mất con bé rồi, nếu như A Trăn xảy ra mệnh hệ gì, thiếp thân không sống nổi mất!”
Nha hoàn trong phòng La thị không nhịn được mà nói: "Cũng không phải do phu nhân không chú ý, lúc ấy phu nhân bị phu nhân tể tướng kéo đi nói chuyện, thực sự không có thời gian cho chuyện khác. Là do những bà tử kia làm lạc Cửu tiểu thư."
Đôi mắt hạnh nhân của Liên thị do khóc nhiều quá mà sưng lên, nàng ta liên tục lau nước mắt: "Vì sao nha hoàn bà tử lại không làm lạc Lục tiểu thư? Tại sao hết lần này đến lần khác lại làm lạc A Trăn? A Trăn mệnh khổ của ta, phu nhân không chú ý chăm sóc, mà các nhà hoàn bà tử như các ngươi cũng mặc kệ.”
An Quốc công Minh Nghĩa Hùng có dáng người cường tráng, da mặt đen nhánh, râu tóc rậm, nhìn ổn trọng lại uy nghiêm: "Câm miệng, chờ phu nhân về rồi nói tiếp."
Liên thị biết, mặc dù An Quốc công không để ý chuyện nhỏ nhặt này, hầu như việc lớn trong phủ đều do La thị quyết định. Ngày thường ông cũng không nhúng tay vào chuyện hậu trạch.
Mặc dù An Quốc công nhìn cực kỳ bình tĩnh nhưng hành động cầm tách trà không uống của ông cũng đủ để nhận ra ông lo lắng cho Minh Trăn như thế nào. Dù sao cũng là cốt nhục của mình, người làm cha làm mẹ sao có thể không lo lắng cho được.
Liên thị khóc: "Dù cho phu nhân không sai nhưng người dưới trướng phu nhân lại không coi trọng nàng, những nha hoàn này nhất định phải bị chịu phạt."
Minh Nghĩa Hùng nói: "Người chăm sóc Cửu tiểu thư là ai? Mang xuống đánh hai mươi đại bản, cắt nửa tháng lương."
Rất nhanh một phụ nhân ăn mặc khéo léo bị mang lên, phụ nhân này rất được La thị coi trọng, sau khi gã sai vặt trong phủ mang bà ta lên cũng không dám tùy tiện ra tay.
Lục tiểu thư, cũng chính là đích tiểu thư của phủ An Quốc công, là do La thị sinh, năm nay bảy tuổi, tên là Minh Oái. Minh Oái vừa mới tỉnh ngủ, bị nha hoàn mang đến đây, nàng ấy nhẹ nhàng xoa mắt: "Là con nói nhũ mẫu chơi với con, không liên quan đến nhũ mẫu, phụ thân đừng trách tội nhũ mẫu nhé.”
Hai nhũ mẫu trông trẻ đều là người bên cạnh La thị, bình thường hai người này ỷ vào La thị mà làm mưa làm gió, bây giờ chuyện này xảy ra, La thị lại không có ở đây nên đành phải mang Minh Oái đến làm lá chắn, chống đỡ đến khi La thị trở về.
Phụ nhân này họ Chu, người ngoài gọi bà ta là Chu ma ma, lúc này trên mặt Chu ma ma toàn là nước mắt: "Lúc ấy Lục tiểu thư đói bụng, nô tỳ đi lấy chút điểm tâm cho Lục tiểu thư, nhất thời không để ý đến Cửu tiểu thư, nô tỳ có lỗi."
Bên trong nội trạch có phân cấp bậc rõ ràng, Chu ma ma lại có tuổi, La thị sẽ cho bà ta mặt mũi, ở dưới nhiều nha hoàn trẻ tuổi như vậy, việc như vậy sẽ không để cho bà ta đi làm. Minh Nghĩa Hùng tất nhiên biết rõ chuyện này, hắn cười lạnh một tiếng: "Kéo ra ngoài đánh một trăm gậy."
Ban nãy là hai mươi, giờ đã lên một trăm. Một trăm gậy này đánh xong, chỉ sợ Chu ma ma cũng tiêu đời.
Trong lòng Liên thị rất đắc ý.
Nàng ta rất hiểu An Quốc công, ông hận không phải do Chu ma ma lười biếng mà là hận việc dạy hư cho tiểu thư của bọn họ. Chu ma ma đã làm sai, thành thành thật thật nhận lỗi là xong, ai ngờ hết lần đến khác gọi Lục tiểu thư Minh Oái đến nói láo xin tha.
Tiếng gậy đập xuống vang lên không ngừng, chưa đến một trăm gậy, Chu ma ma đã bị đánh chết.
Lòng dạ An Quốc công ác độc, trên triều cũng không có nhiều người dám chọc ông ta, hoàng đế cũng cho ông mấy phần mặt mũi. Minh Nghĩa Hùng chưa từng nhúng tay vào chuyện nội trạch nhưng một khi nhúng tay vào, ắt sẽ thấy máu.
Lúc này, La thị cũng ôm Minh Trăn về đến nơi, nàng ta tự mình bế đứa nhỏ, phía sau là mấy nha hoàn.