Trước khi sự cố ngoài ý muốn xảy ra, Ninh Sơ đang chơi một trò chơi có tên là 《Đảo Rồng》.
Trong cửa hàng vừa mới ra mắt mấy loại đồ chơi và đồ trang trí mới, cậu vừa dứt khoát mua một lượt, nhân lúc trời còn chưa sáng, liền dọn sạch một khoảng đất trống dưới chân núi, bố trí thành một công viên trò chơi nhỏ —— đợi đến khi mấy nhóc rồng con thức dậy nhìn thấy, nhất định sẽ cực kỳ vui mừng.
《Đảo Rồng》 là một game di động mà Ninh Sơ vô tình phát hiện. Nhà đầu tư chắc chẳng có bao nhiêu vốn, quảng cáo làm rất sơ sài: chỉ có một tấm hình vẽ bầu trời xanh, mây trắng, một ngọn núi cùng vài con rồng nhỏ, thêm một câu slogan.
“Muốn thỏa mãn ước nguyện nuôi rồng sao?”
Chính câu này đã khiến Ninh Sơ ngay lập tức nhảy hố, rồi nhanh chóng trở nên nghiện lúc nào không hay.
Đây là một trò chơi thuộc loại nuôi dưỡng – xây dựng. Phong cách tinh mỹ, lối chơi độc đáo. Vừa vào game sẽ được tặng một hòn đảo cùng một quả trứng rồng sơ cấp.
Đồ trong cửa hàng cực kỳ phong phú, từ các loại công cụ, thức ăn, dược liệu cho đến đồ chơi, cái gì cũng có, chỉ cần dùng tài nguyên trong game là có thể đổi được.
Trứng rồng thì phải mua, chia ra cấp thường và cấp hiếm, ngoài ra còn có cấp truyền thuyết, chỉ có thể nhận thông qua nhiệm vụ ẩn.
Ninh Sơ điều khiển nhân vật chân ngắn chạy khắp bản đồ làm nhiệm vụ tân thủ, cuối cùng cũng ấp nở được một quả trứng rồng cấp thường.
Trong game có rất nhiều loại rồng. Mỗi khi trứng nở, hệ thống sẽ tặng kèm một quyển sổ tay nuôi dưỡng, trong đó ghi lại những tính cách và sở thích của loài rồng đó.
Rồng cấp thường thì khá khô khan, hành động như cái máy, mỗi ngày ngoài ăn uống và đi vệ sinh thì chỉ biết chạy loạn khắp nơi, cũng chẳng thân thiết với Ninh Sơ mấy.
Sau khi nuôi mấy con rồng thường, ánh mắt Ninh Sơ liền hướng đến cấp hiếm.
Nghe nói rồng hiếm thông minh và đáng yêu hơn nhiều, còn có thể có những tính cách khác nhau, thậm chí sẽ nhận chủ.
Hiện tại, rồng cấp hiếm trong game tổng cộng có năm loại, không thể trực tiếp mua mà chỉ có thể rút ra bằng loại tiền đặc biệt, có trúng được hay không thì hoàn toàn dựa vào may mắn.
Chính là… phải nạp tiền thôi.
Ninh Sơ nhìn ví tiền trống rỗng, liền dứt khoát nạp trọn gói toàn bộ, một hơi rút được cả năm con rồng cấp hiếm.
Năm quả trứng rồng cấp hiếm với màu sắc khác nhau, mỗi con đều có một cái tên cực ngầu: nào là Băng Hàn Long, Cuồng Phong Long, Xích Diễm Long…
Ngoài năm con rồng hiếm, còn rút được thêm mấy con rồng thường, tổng cộng khoảng hơn mười quả trứng rồng.
Trong game, nhân vật ngồi xổm cạnh đống trứng rồng, ánh mắt Ninh Sơ trước màn hình dần dần lộ rõ vẻ hưng phấn.
Trong game, nạp tiền chỉ có thể rút được rồng hiếm, còn việc ấp trứng và nuôi dưỡng rồng con thì đều phải do người chơi tự mình cố gắng.
Vì thế, Ninh Sơ mỗi ngày đều thức khuya dậy sớm, không ngừng khai hoang, thu thập vật tư, xây dựng phòng ốc cho mấy con rồng chưa nở, rồi mua đủ loại nguyên liệu.
Cuối cùng, năm con rồng hiếm lần lượt nở ra. Ninh Sơ theo thứ tự trứng nở mà đặt tên: Đại nhãi con, Nhị nhãi con, Tam nhãi con, Tứ nhãi con, Ngũ nhãi con.
Sắp xếp xong sổ tay nuôi dưỡng của tất cả rồng con, trước mắt Ninh Sơ bỗng bật ra một thông báo hệ thống:
“Chúc mừng bạn đã sưu tập đủ toàn bộ sách tranh! Thành công kích hoạt nhiệm vụ ẩn! Phần thưởng: một quả trứng rồng cấp truyền thuyết!”
Ninh Sơ ngây ngẩn: “Hả… dễ vậy thôi sao?”
Quả trứng được đưa vào túi, Ninh Sơ lấy ra quan sát. Quả trứng này còn to hơn trứng rồng hiếm một vòng, toàn thân đen tuyền, trên vỏ có những hoa văn bất quy tắc.
Phẩm cấp: Truyền thuyết
Trạng thái: Tốt
Tâm trạng: Chưa có
Tuổi tác: Chưa nở
Chủng loại: ???
Thiên phú: ???
“Thật thần bí…” Ninh Sơ lẩm bẩm, rồi đặt trứng rồng vào căn phòng nhỏ để ấp như thường lệ.
Đến phần đặt tên, ban đầu Ninh Sơ định gọi nó là “Lục nhãi con”, nhưng nghĩ lại nên tách biệt với mấy con rồng hiếm khác.
Dù sao đây cũng là cấp truyền thuyết mà.
Suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng ở ô đặt tên, cậu chỉ viết vỏn vẹn hai chữ: “Nhãi con”.
*
Khoảng nửa tháng sau, trạng thái trứng rồng cấp truyền thuyết cuối cùng cũng chuyển thành “Sắp nở”.
Để có thể khiến “Nhãi con” vừa mở mắt ra đã thấy mình, Ninh Sơ ngày nào cũng đăng nhập, kiểm tra mấy chục lần, ngồi xổm cạnh trứng rồng ngẩn người.
Một hôm, một con rồng con tự mình đi vào căn phòng nhỏ. Trên người nó phủ lớp vảy xanh nhạt, bốn móng vuốt màu đậm hơn, trên gốc sừng rồng mọc hai nhánh nhỏ. Tiểu Lục Long* dùng cặp sừng khẽ cọ cọ vào cánh tay Ninh Sơ.
(*): Con rồng có màu xanh lục
【“Ngũ nhãi con đang làm nũng với bạn.”】
Cùng lúc đó, bên tai Ninh Sơ vang lên một tiếng kêu non nớt:
“Ngao ô ——”
Trong game, trên đầu nhân vật nhỏ có chữ “Ninh” xoay người về phía Tiểu Lục Long, làm động tác vuốt ve rồi bế nó lên.
Con này chính là Ngũ nhãi con, giống loài là Toàn Diệp Long, là con nhỏ nhất trong số rồng cấp hiếm, cũng là con hiếm duy nhất không có cánh, lại là đứa dính Ninh Sơ nhất.
Từ khi bắt đầu nuôi rồng cấp hiếm, Ninh Sơ còn phát hiện trò chơi này có một chức năng rất đặc biệt, có thể trực tiếp trò chuyện với rồng con.
Cậu đeo tai nghe, mở micro trong game.
“Tiểu Ngũ thế nào rồi?” Ninh Sơ vừa gãi cằm Ngũ nhãi con, vừa kiểm tra trạng thái của nó, “Có đói bụng không?”
Ngũ nhãi con chỉ to bằng hai bàn tay của Ninh Sơ, đôi mắt tròn đen láy nhìn cậu chằm chằm, rồi cúi đầu, tìm một chỗ thoải mái nơi khuỷu tay cậu để nằm xuống.
Trạng thái các mặt của Ngũ nhãi con đều bình thường, tâm tình cũng tốt. Ninh Sơ vừa tắt giao diện thì bỗng nghe thấy một tiếng “Rắc”.
Cậu lập tức xoay tầm nhìn trong game, thấy trên quả trứng rồng bên cạnh hiện lên một dấu chấm than đỏ nhỏ.
Cuối cùng cũng sắp nở rồi!
Ninh Sơ vô cùng kích động, đặt Ngũ nhãi con sang một bên rồi vội vàng đi đến quả trứng, lấy từng món đồ trong túi ra chuẩn bị.
Thảm lông nhỏ, bình sữa, ba loại sữa bột với hương vị khác nhau, thêm cả một miếng thịt thỏ tươi cùng một bó cỏ non.
Ninh Sơ không biết con rồng truyền thuyết này có tập tính thế nào, ăn thịt, ăn cỏ hay ăn tạp nên chuẩn bị hết tất cả.
Lại một tiếng “Rắc”, trên vỏ trứng xuất hiện một vết nứt lớn hơn. Ninh Sơ nín thở chờ đợi.
“Lạch cạch” một mảnh vỏ trứng lớn rơi xuống.
Một con rồng con hình thằn lằn ngồi xổm trong vỏ trứng, đôi cánh khép lại bên hông. Ngoài một cặp sừng, giữa trán còn nhô thêm một chiếc sừng nhỏ, hai mắt mở ra, lộ ra đồng tử đỏ sẫm.
“Nhãi con,” Ninh Sơ lên tiếng, một bên điều khiển nhân vật ôm lấy con rồng nhỏ mới nở mỏng như cánh bướm, “Ta là ba ba.”
Tiểu hắc long lanh lợi tránh né. Rõ ràng chỉ là kết cấu 3D, nhưng ánh mắt rồng con lại mang theo chút ghét bỏ khiến Ninh Sơ thót tim.
Cậu tạm thời bỏ qua, cầm lấy ít đồ ăn trên mặt đất: “Nhãi con, muốn ăn cái nào?”
Rồng con sợ sệt không thèm ngó tới, cũng chẳng phản ứng với Ninh Sơ, chỉ cúi xuống khẩy vỏ trứng trên đất, từng chút một gặm thử.
“Lẽ nào lại ăn vỏ trứng?”
Ninh Sơ kinh ngạc. Dù là rồng hiếm hay rồng thường thì cũng sẽ không làm vậy. Từ trước tới nay, mấy cái vỏ trứng đều do cậu thu lại, mang đến cửa hàng đổi lấy vật tư.
Hơn nữa, sau khi phá xác thành công, giao diện loài cùng thiên phú của rồng con vẫn hiện “???” Hệ thống nhắc rằng người chơi phải tự mình khám phá.
Đứa nhóc này tính cách không giống những con rồng mới nở khác. Ninh Sơ nghĩ bụng, chắc là do cấp truyền thuyết rồi.
Khi nó còn đang nhấm nháp vỏ trứng, Ngũ nhãi con đã rón rén lại gần, ăn hết cỏ non trên mặt đất.
Gặm xong một mảnh vỏ trứng, tiểu long đi quanh một vòng, sau đó nằm xuống vỏ trứng, khép hờ mắt như muốn ngủ.
Ninh Sơ hơi do dự, lấy tấm thảm lông màu hồng trải cạnh vỏ trứng cho nó.
Đến giờ cho rồng con ăn, cậu cũng không nấn ná thêm, thu dọn đồ rồi rời khỏi phòng ấp trứng.
—
Đại khái một tiếng sau, rồng con mới ăn hết sạch vỏ trứng rồi mới chịu động vào đồ ăn Ninh Sơ chuẩn bị.
Nó chỉ ăn thịt, đặc biệt thích nhất là thịt thỏ tươi. Thế là Ninh Sơ lập tức mua thêm mười đôi thỏ hoang từ cửa hàng, thả nuôi bên bãi cỏ cạnh hồ.
Tiểu hắc long này lại khác hẳn những con khác: ngoài ăn và ngủ, phần lớn thời gian nó chỉ tìm chỗ yên tĩnh ngồi một mình.
Nó không thích đồ chơi, cũng chẳng chơi đùa với rồng con khác, khiến Ninh Sơ từng lo nó sẽ bị cô lập.
Cho đến khi cậu phát hiện, lượng ăn của tiểu hắc long ngày một ít đi, nhưng trạng thái trong giao diện lại vẫn hiển thị “ăn no”.
Lẽ nào rồng cấp truyền thuyết có thể không cần ăn nhiều?
Ninh Sơ nghi hoặc mãi, cho đến một hôm chặt cây trở về, bắt gặp cảnh Tam nhãi con vừa bắt được một con thỏ, bày ra trước mặt tiểu hắc long như dâng vật quý.
Tiểu hắc long chỉ khẽ cọ đầu, thong thả ăn thịt thỏ, Tam nhãi con lúc này mới dang cánh bay đi.
Tam nhãi con vốn là một con Xích Diễm Long, tính khí ngang ngược, thích bắt nạt rồng con khác, khiến Ninh Sơ nhiều lần phải đau đầu, hiếm khi chịu nhượng bộ như vậy.
Cậu còn chưa kịp nghĩ kỹ thì Ngũ nhãi con đã ngậm một nhánh Yến Mạch Thảo mới hái, chạy chậm tới dâng cho tiểu hắc long.
Tiểu hắc long do dự một lúc lâu, rồi mới đưa chân trước ra, khẽ đẩy nhánh thảo lại gần, coi như nhận lấy.
Ngủ nhãi con vui mừng, nhảy xoay vòng một cái, rồi hớn hở chạy đi.
Nhìn đến đây, Ninh Sơ cũng thấy hài lòng, lập tức vào 《Đảo Rồng》 cho một cái đánh giá năm sao.
———
Theo diện tích đất khai hoang trên Long Đảo ngày càng mở rộng, loại vật phẩm có thể mua trong cửa hàng cũng ngày càng phong phú.
Một số món đồ cao cấp và tiện ích cần phải dùng giải kim* mới mua được, lúc Ninh Sơ thêm vào giỏ hàng thì mắt cũng không chớp lấy một lần.
(*): Tui nghĩ là đơn vị tiền tệ trong game á
Số lượng rồng con ngày càng nhiều, nhưng không hiểu do hệ thống lỗi hay nguyên nhân gì khác mà hiện tại chưa thể ấp được rồng hiếm, Ninh Sơ chỉ đành mua mấy con rồng thường về ấp trước.
Sáng hôm nay, sau khi vừa mua một bộ dụng cụ tiện lợi trong cửa hàng, cậu liền mang ra dưới chân núi rửa sạch, khai khẩn một khu vực.
Thời gian trong game và hiện thực không giống nhau. Trên màn hình, sắc trời dần tối lại, Ninh Sơ bèn dựng đèn đường. Nửa tiếng đồng hồ mà vẫn chưa bố trí xong.
Cậu duỗi người, xoa tay, tính đi ăn sáng trước.
Đang nghỉ hè, một mình ở nhà, Ninh Sơ xuống lầu, đi xuyên qua khu dân cư ra đường lớn chuẩn bị đến quán mì quen thuộc.
Trên đường còn ít người, trong lúc chờ đèn xanh, Ninh Sơ mở game, chỉnh nốt vài vị trí trong bố cục.
Vừa kịp ngắm nhìn thành quả, đồng thời trả lời tin nhắn tài khoản.
Đèn xanh sáng, Ninh Sơ cất điện thoại, ngẩng đầu bước đi.
Chưa kịp đi được một bước, bên cạnh bỗng vang lên tiếng phanh gấp chói tai.
Một chiếc ô tô mất lái lao vút tới, tốc độ quá nhanh, Ninh Sơ căn bản không kịp né tránh.
Ngay giây trước khi mất đi ý thức, trong đầu cậu lướt qua vô số hình ảnh: cha mẹ, bạn bè, bạn học, từng trải nghiệm và ký ức, cuối cùng dừng lại ở những con rồng con mới nở trên Đảo Rồng.
—— Cậu còn chưa kịp cho chúng nó ăn sáng.
Một bầy rồng con chuẩn bị phá vỏ trong hai ngày tới, nhà ngủ có lẽ không đủ dùng.
Thỏ chỉ còn ba con, chẳng đủ làm bữa sáng ngon miệng.
Còn một đống việc dang dở, đánh giá hôm qua vẫn chưa viết xong……
Dòng suy nghĩ chìm dần, như bị kéo dài vô tận, nhưng cũng chỉ thoáng qua trong chớp mắt.
“—— Tích, ký chủ đã xác định.”
“Định vị hoàn tất, bắt đầu truyền tống.”
Trong cơn mơ hồ, Ninh Sơ nghe thấy âm thanh điện tử cơ giới, âm thanh ồn ào bên tai càng lúc càng rõ. Cơ thể dần dần khôi phục cảm giác, máu lại bắt đầu chảy, xương cốt không cảm thấy còn nặng nề.
Phía trước ánh sáng càng lúc càng chói, Ninh Sơ theo bản năng mở mắt.
Đập vào mắt là một mảng xanh thẫm, rừng cây, thảm cỏ, ánh mặt trời mờ nhạt bị sương mù và bụi đất che phủ.
“Hệ thống đang tải xuống, xin vui lòng chờ đợi……”
Đây là đâu?
Trong đầu Ninh Sơ mơ hồ, còn chưa kịp phản ứng thì trước mắt đã xuất hiện một sinh vật khổng lồ.
Nó dang hai cánh lộn xộn, cao chừng bằng một toà nhà, vảy toàn thân đỏ rực, sau lưng mọc ra một đôi sừng cong dài ra phía sau. Hai móng sau đạp mạnh xuống đất, ngay sau đó gầm lên một tiếng rung trời.
Xung quanh cây cối bị áp đảo, bóng người chen chúc va chạm.
Cách đó không xa, có người hô to. Ninh Sơ quay đầu nhìn, chỉ thấy người kia ăn mặc kỳ lạ, miệng nói những ngôn ngữ xa lạ, nhưng không hiểu sao cậu lại vẫn hiểu được ý nghĩa.
“Tránh mau!”
Hồng long nhấc chân trước, sắc nhọn như lưỡi đao, hung hăng bổ xuống chỗ Ninh Sơ.
Ninh Sơ choáng váng, trong đầu chỉ bật ra một câu:
Đây là… Rồng?
Ánh mặt trời trên đỉnh đầu đã bị che kín, bóng tối lớn phủ xuống mặt đất, cây cối lắc lư dữ dội.
Gió nóng cuộn tới, như ngọn lửa bùng cháy, bỏng rát khiến da thịt đau nhói.
Não Ninh Sơ như ngừng hoạt động, thân thể vẫn theo bản năng lùi về sau tránh né. Nhưng một người đã nhanh hơn, chắn ngay trước mặt cậu.
Người này mặc trang phục xa lạ, tay cầm trượng gỗ, miệng hô vang chú ngữ. Ngay sau đó, một vòng sáng bạc hiện ra, bao phủ tất cả mọi người.
Móng vuốt cự long vung xuống, đập mạnh lên màn sáng bạc. Nhân cơ hội này, Ninh Sơ vội vàng lăn người trốn sau một gốc cây không xa.
Cậu ấn mạnh mu bàn tay mình — đau đớn thật sự, không phải mơ.
Chung quanh có khoảng mười mấy người đang cùng nhau chống lại cự long. Trong tay họ cầm đủ loại vũ khí, nhiều nhất là trượng gỗ, ngoài ra còn có đao kiếm và nhiều binh khí khác.
Trong hỗn loạn, nhiều quả cầu sáng màu sắc khác nhau bắn về phía cự long. Nhưng nó chẳng mảy may bị thương, chỉ cần vung cánh một lần liền quét bay cả đám người.
Nơi này là rừng cây, con rồng to lớn hành động có chút bất tiện, nhưng mục tiêu của nó lại không phải những người trước mắt.
Nó xoay người, lao về một hướng khác.
Ninh Sơ nhìn theo, chỉ thấy ở đó có mấy chiếc lồng sắt khổng lồ. Hồng long dùng móng vuốt dễ dàng xé rách lồng giam.
Từng bóng dáng nhỏ hơn từ trong lồng sắt bay ra tán loạn khắp nơi, không ngừng phát ra tiếng rít gào.
Mọi người xung quanh trông thấy cảnh này, căn bản không cách nào ngăn cản.
Chờ đến khi con cuối cùng bay thoát, hồng long nâng móng vuốt lên, đồng tử đen lạnh lẽo nhìn chằm chằm phía trước.
Nó dang rộng đôi cánh, cơn gió nóng hừng hực nổi lên, mang thân hình khổng lồ bay vút lên cao.
Ngay sau đó, nó hơi ngẩng đầu, trong miệng bắt đầu tụ tập một luồng sáng đỏ rực, ngọn lửa cuồn cuộn xoáy động như sắp bùng nổ.
Ninh Sơ nghe thấy gần đó có người thốt lên, giọng đầy tuyệt vọng:
“Xong đời rồi……”
Nhưng con cự long lại không phát động công kích. Vào giây cuối cùng, nó thu hồi luồng sáng đỏ, ngẩng cao đầu, gầm lên một tiếng dữ dội, cuồng phong rít gào cuốn tới.
Sau đó, nó xoay người, vỗ cánh bay đi, chỉ vài cái chớp mắt đã biến mất trước mắt mọi người.
Chứng kiến toàn bộ quá trình, chân Ninh Sơ có chút mềm nhũn. Cậu cúi đầu xuống mới phát hiện bản thân cũng đang ăn mặc rất kỳ lạ.
Trên người là áo dài màu xám bạc, bên ngoài khoác một chiếc áo choàng rộng có viền trắng. Dưới chân mang một đôi giày da ngắn.
Bên hông đeo một chiếc túi, bên trong nặng trĩu. Ninh Sơ khẽ cử động, từ lớp áo phía sau rút ra một cây gậy gỗ.
Một đầu gậy thô, một đầu gọt nhọn, nhìn rất cũ kỹ, trên đó còn khắc hai chữ “Thủy” và “Mộc”.
Cùng với nó là một tấm thẻ cứng cáp, phía trên viết: “Nhiệm vụ cấp 2: Tìm ra ba cây Phản Hồn Thảo*”, bên dưới có chữ ký viết tay: Hưu Ninh.
Khi Ninh Sơ đang quan sát, có người vỗ nhẹ lên vai cậu.
Chính là người ban nãy hét bảo cậu tránh đi. Đó là một chiến binh cao lớn, cơ bắp rắn chắc, tay cầm đại kiếm.
Người kia tưởng Ninh Sơ rút ra ma pháp trượng để tự vệ, bèn nói giọng ôn hòa: “Đừng sợ, nó sẽ không quay lại đâu.”
Ngôn ngữ của người này nghe ra vẫn xa lạ, nhưng vào tai Ninh Sơ lại có thể hiểu rõ ràng, chẳng hề bị cản trở giao tiếp.
Ninh Sơ gượng cười, gật đầu.
Nếu không phải đang mơ, thì đây chính là… xuyên không.
Trong lòng cậu gợn lên vô số suy nghĩ, nhưng trên mặt vẫn cố giữ bình tĩnh.
Tình huống này vốn không thể tưởng tượng nổi, nhưng ý thức của một game thủ thì lại tiếp thu nhanh hơn người thường.
Trước khi mất đi ý thức, cậu nhớ rõ bản thân gặp tai nạn xe.
Mình đã chết sao? Hay chỉ bị đưa tới nơi này?
Vừa rồi con cự long xuất hiện, cộng thêm những người kỳ lạ với y phục và vũ khí đủ loại, đều chứng minh rằng thế giới này hoàn toàn khác thường.
Hồi tưởng lại cảnh vừa tỉnh dậy suýt chút nữa đã mất mạng, tim Ninh Sơ vẫn còn đập loạn, cậu khẽ tựa vào gốc cây thở dốc.
Thật ra, nãy giờ cậu hoàn toàn có thể lặng lẽ rời đi để đảm bảo an toàn. Nhưng Ninh Sơ không làm vậy. Một là vì chưa hiểu rõ tình cảnh trước mắt, hai là……
Con cự long màu đỏ kia khiến cậu nhớ tới Tam nhãi con ở Đảo Rồng.
Chúng giống nhau đến lạ — toàn thân đỏ rực không tạp sắc, sừng đen dài ngược ra sau, hướng mọc và hình dáng cũng tương tự, chỉ khác ở giai đoạn trưởng thành mà thôi.
Ninh Sơ lập tức lắc đầu phủ nhận suy nghĩ này.
Xuyên qua thời không đã đủ ảo diệu rồi, thế mà ngay cả con rồng nuôi dưỡng trong trò chơi cũng có thể xuất hiện ở chỗ này...
Mấy người chung quanh đang kiểm tra thương tích.
Ninh Sơ do dự không biết mình có nên làm gì hay không, khẽ lên tiếng: “Có phải là học sinh của học viện Lance gần đây không? Sao lại một mình chạy tới nơi này?”
Ninh Sơ đột nhiên không kịp đáp lại, hơi hé miệng thở gấp: “... Ừm.”
Cậu nói rất khẽ, âm thanh tựa như tiếng thở dốc, không một ai truy vấn thêm.
Chỉ coi như Ninh Sơ vẫn còn chưa hoàn hồn.
Trong lúc trò chuyện, có một thanh niên trẻ tuổi đi tới, trên mặt vẫn còn vẻ sợ hãi chưa tan: “Đội trưởng, nó... tại sao lại cứ thế mà rời đi vậy?”
Vị đội trưởng cau mày, nhìn quanh bốn phía: “Nơi này toàn là cây thông, nó kiêng kị điểm đó, nên mới không ra tay.”
Chính rừng cây đã cứu bọn họ.
Nếu đổi chỗ khác mà gặp phải con quái đó, chỉ sợ bây giờ tất cả đã bị thiêu thành tro bụi.
Đội trưởng đưa ánh mắt nhìn về chiếc lồng sắt đã bị phá hỏng, trầm giọng nói: “Lần xuất hiện này chỉ là để cứu đồng loại của nó. Cuối cùng, đó cũng là một lời cảnh cáo dành cho chúng ta.”
Người trẻ tuổi kia cắn răng, sắc mặt khó coi: “Bận rộn mấy ngày nay, mà cuối cùng chẳng được gì cả...”
Có người đi ngang nghe thấy, liền thuận miệng nói tiếp: “Giữ được mạng sống đã là may mắn rồi, đi làm nhiệm vụ vốn dĩ chính là như vậy.”
Từ cuộc đối thoại đó, Ninh Sơ thu được hai tin tức:
Thứ nhất, bản thân cậu và nhóm người này vốn không quen biết, chỉ tình cờ gặp nhau.
Thứ hai, sinh vậy mạnh mẽ vừa rồi là đặc biệt tới nơi này để cứu đồng loại, còn vị đội trưởng này lại bị nó dằn mặt.
Đáng tiếc, tất cả đều bị con rồng kia cứu đi.
Đến nỗi thân phận của cơ thể này, Ninh Sơ cúi đầu nhìn áo khoác của mình, ở bên ngực trái có một hoa văn tròn thêu bằng chỉ vàng, mơ hồ có thể nhìn ra hai chữ “Lance”.
Tin tức thứ ba: bản thân cậu chính là một học sinh của học viện Lance.
Sau khi tiểu đội kiểm tra thương tích xong, có chuyên gia trị liệu dùng ma pháp để xử lý vết thương cho bọn họ.
Đội trưởng tiện tay gọi một người: “Phỉ Thụy, đi cùng đưa vị tiểu bằng hữu này về học viện Lance đi.”
Ninh Sơ khẽ giật mình: “Vậy thì phiền ngài quá...”
Thực ra cậu căn bản không biết đường về trường, có người chịu dẫn về đương nhiên là quá tốt.
Đội trưởng cười:
“Chuyện nhỏ thôi, chẳng tốn bao nhiêu sức lực cả, dù gì ta và phó viện trưởng cũng là người quen cũ.”
Người được gọi tên gật đầu đáp: “Rõ, đội trưởng.”
Phỉ Thụy trong tay còn đang cầm vài vật phẩm, nhanh chóng giao cho đồng đội bên cạnh, sau đó vòng lại đi về phía Ninh Sơ.
Ninh Sơ yên lặng đứng một bên chờ đợi, nghe thấy râu xồm cùng mấy người bên cạnh trò chuyện.
“Đội trưởng, giờ chúng ta nên làm gì? Trực tiếp quay về, hay là…”
Râu xồm trầm ngâm một lúc: “Còn lại bao nhiêu lồng sắt?”
“Chỉ còn hai cái nguyên vẹn, đêm nay cố gắng sửa thì có thể sửa được thêm hai cái nữa.”
Ninh Sơ đang đi theo Phỉ Thụy chuẩn bị rời đi, chợt nghe râu xồm nói: “Không thể tay không mà về. Đêm nay sửa xong lồng sắt. Xích Diễm Long vốn ít khi hoạt động trong vùng này, chắc là sẽ không quay lại đâu.”
Bước chân Ninh Sơ vừa đặt ra ngoài liền dừng lại, xoay người, sắc mặt kinh ngạc: “Xích Diễm Long?”
Tam nhãi con kia đúng là Xích Diễm Long.
Sao lại có thể trùng hợp đến vậy? Diện mạo đặc thù giống nhau, mà chủng loại tên cũng giống nhau.
Râu xồm thấy Ninh Sơ tuổi còn nhỏ, tưởng rằng cậu chưa từng nghe qua cái tên này, bèn giải thích:
“Nó cũng gọi là Hỏa Long, hệ hỏa. Trong Ngũ Ma Long thì xuất hiện nhiều nhất. Nghe nói cách đây không lâu từng xuất hiện bên bờ sông Mạc Tạp…”
Ninh Sơ khẽ lặp lại, nhấn mạnh: “Ngũ Ma Long…”
Trong đầu cậu rối loạn, dần dần hiện lên một ý niệm vô cùng táo bạo.
Phỉ Thụy phía sau thúc giục: “Đi thôi?”
Nhưng Ninh Sơ vẫn đứng nguyên, hạ quyết tâm mở miệng: “Tôi… tôi không về trường nữa. Có thể đi cùng mọi người được không?”
Thấy vẻ mặt kinh ngạc của râu xồm, Ninh Sơ vội nói tiếp: “Tôi sẽ không gây phiền phức cho mọi người đâu, tôi chỉ là…”
Cậu muốn xác nhận suy đoán của mình, cần một cái cớ hợp lý để ở lại trong đội.
Trong lúc cấp bách, Ninh Sơ lấy ra tấm thẻ nhiệm vụ: “Cái này! Tôi phải tìm đủ ba cây Phản Hồn Thảo mới có thể quay về.”
Râu xồm nhận lấy tấm thẻ xem xét, sau đó lại đánh giá Ninh Sơ một lượt, vẻ mặt thoáng ngạc nhiên: “Cậu mới năm nhất à? Sao lại nhận nhiệm vụ cấp hai rồi?”
Trong lòng hắn còn có một câu chưa nói ra — nhìn Ninh Sơ cũng không giống kiểu có thể hoàn thành nổi nhiệm vụ cấp hai.
Ninh Sơ nhất thời không đáp được, may mà râu xồm cũng không hỏi nhiều, chỉ trả thẻ lại rồi nói: “Đi một mình trong rừng đúng là nguy hiểm, tạm thời cứ ở lại trong đội đi, Hưu Ninh.”
Râu xồm đọc tên ghi trên thẻ, Ninh Sơ trấn định gật đầu, cảm kích nói: “Cảm ơn ngài.”
Cậu vốn định nói mình có thể góp chút tiền làm thù lao, nhưng mò khắp túi trên người cũng không có gì, đành tạm thời bỏ qua.
Có ma pháp trị liệu giúp đỡ, những người bị thương nhanh chóng hồi phục. Trời dần tối, Ninh Sơ theo đội chuyển sang một khoảng đất trống rộng trong rừng để hạ trại qua đêm.
Trên đường, cậu biết được râu xồm tên là Blair, là thành viên của đoàn lính đánh thuê Thắng Cảng. Lần này bọn họ nhận nhiệm vụ lập đội tới đây, mục tiêu chính là bắt rồng.
Có nhiệm vụ từ đoàn lính đánh thuê, Blair nhất định phải mang được một con rồng trở về.
Ban đêm, người phụ trách sửa chữa lại những chiếc lồng sắt bị hỏng, ánh đèn sáng rực trong doanh địa. Ninh Sơ ăn chút lương khô mà mọi người phân phát, tìm cơ hội bắt chuyện với Blair.
“Ngài có thể kể cho tôi nghe một chút về rồng không?” Ninh Sơ ra vẻ như một học sinh nghèo chưa hiểu sự đời, “Tôi rất tò mò.”
Blair đối với học sinh có diện mạo sạch sẽ, thanh tú, hiểu lễ phép như Ninh Sơ rất có hảo cảm, gật đầu đáp: “Đương nhiên có thể.”
Ninh Sơ ngồi ngay ngắn trên ghế đẩu, tập trung tinh thần mà lắng nghe.
Blair nói, Long tộc là một chủng tộc đột nhiên xuất hiện vào một khoảng thời gian nào đó.
Chúng có thực lượng cường đại, vượt xa các ma thú khác, lại thêm tính cách cổ quái, vô cùng khó thuần hóa. Cho dù đến tận bây giờ, cũng chẳng có mấy người có thể sở hữu một con rồng làm thú triệu hồi.
Long tộc có rất nhiều chủng loại, khi trưởng thành hình thể to lớn tương tự như voi, nhưng cũng có vài con ngoại lệ.
“Cậu còn nhớ rõ hôm nay nhìn thấy Xích Diễm Long chứ?” Blair kẹp điếu thuốc lá thô giữa hai ngón tay, hít một hơi: “Sức chiến đấu của nó nằm trong Ngũ Ma Long xếp hàng thứ hai. Lần này coi như chúng ta vận khí tốt, địa hình đặc thù khiến nó không dám phóng hỏa, rồng bị bắt lại đều còn sống… Nếu không thì hôm nay chẳng ai trong chúng ta có thể toàn mạng đi ra khỏi Rừng Rậm Mê Đô”
Ninh Sơ lặng lẽ một hồi: “Ngũ Ma Long… là cái gì?”
“Trừ Xích Diễm Long, còn có một con Lôi Tiêu Long.” Blair phun ra vài vòng khói, nheo mắt hồi tưởng, “Những tên khác ta nhớ không rõ… chỉ biết có một con rồng nước.”
Ninh Sơ thầm nghĩ trong lòng: “Hàn Băng Long.”
“Phong Long.”
Rồng gió.
“Lục Long.”
Toàn Diệp Long.
Đều trùng khớp.
Ninh Sơ đầu óc ong ong, những gì Blair nói phía sau cậu đều không nghe rõ. Khi hoàn hồn lại, cậu hỏi: “Vậy vì sao phải bắt Long tộc?”
“Vì tiền.”
Blair nói thẳng: “Một con Á Long lai tạp thôi cũng có thể bán được 500 tử kim tệ.”
“Mang về giải phẫu làm tư liệu ma pháp, hoặc bán cho trại thuần thú, giá trên thị trường đều cao ngất ngưởng.”
Blair liếc nhìn Ninh Sơ: “Cậu vẫn chưa có thú khế ước đúng không? Hãy học tập cho giỏi, sau này tranh thủ thuần hóa được một con rồng. Cho dù chỉ là Á Long cũng được.”
Có lẽ thấy Ninh Sơ trầm mặc quá lâu, Blair lại bổ sung: “Ngũ Ma Long thì đừng có mơ. Chúng càng thêm hung hãn tàn bạo, tung tích bất định, mà ý đồ thuần hóa trong mắt chúng chẳng khác nào khiêu khích đồng loại.
Hậu quả chỉ có một – chính là chết.”
Một lúc lâu sau, Ninh Sơ mới tìm lại được giọng của mình: “Đáng sợ đến vậy sao?”
“Là sinh vật đủ khiến người ta phải kinh hồn khiếp vía.” Blair dập tắt điếu thuốc, đứng dậy nói: “Đã khuya rồi, nghỉ ngơi cho tốt đi. Sáng mai cậu phải cùng tiểu đội xuất phát.”
Phản Hồn Thảo sinh trưởng ở nơi cây cỏ rậm rạp, dọc đường đi bọn họ rất có thể sẽ phát hiện. Nếu vận khí tốt, không chừng chỉ một ngày mai là đủ tìm được.
Ninh Sơ cũng đứng dậy, tạm biệt Blair rồi quay về lều.
Doanh địa chỗ ở có hạn, mỗi lều cần hai ba người ở chung. Người được phân chung lều với Ninh Sơ là Phỉ Thụy, nhưng hắn còn bận việc bên ngoài, chưa quay về.
Ninh Sơ cởi áo khoác, nằm xuống góc của mình.
Cậu không tài nào ngủ được, trong đầu cứ lặp lại lời Blair nói.
Về thế giới này, Ngũ Ma Long quả thật có đặc điểm rất giống với những con rồng hiếm mà cậu nuôi trong trò chơi.
Nhưng Ninh Sơ lại không thể liên tưởng nổi hình ảnh mấy con rồng con nhuyễn manh đáng yêu trong trò chơi với đám cự long hung tàn khát máu mà Blair vừa miêu tả.
Mới xuyên đến đây ngày đầu tiên, đã phải gia nhập tiểu đội, cậu không chắc đây có phải lựa chọn đúng đắn hay không.
Ninh Sơ rối rắm trở mình, bên tai bỗng vang lên một âm thanh điện tử: “Hệ thống đã tải xong.”
Ninh Sơ giật mình ngồi bật dậy, nhìn quanh, trong lều ngoài cậu ra thì không còn ai.
Ngay sau đó, trước mắt cậu hiện lên một khung điện tử quen thuộc.
Đây là… đoạn hoạt họa khởi động của 《Đảo Rồng》.
Vài giây sau, đoạn hoạt họa kết thúc, giao diện trò chơi hoàn chỉnh xuất hiện. Trong lúc Ninh Sơ vẫn còn chấn động, một tin nhắn hệ thống bật ra:
【‘Ngũ nhãi con’ Toàn Diệp Long đã tử vong, có muốn cho sống lại hay không?】