Hôm nay, bầu trời lại đổ cơn mưa lớn. Tôi đứng dưới mái hiên, sốt ruột chờ người giao hàng mà mình đã gọi từ trước. Trong lúc chờ đợi, ánh mắt tôi bất chợt bị hút về phía con đường trước mặt.
Giữa màn mưa trắng xóa, có hai chàng trai sánh bước bên nhau. Họ không hề che ô, cũng chẳng vội vã trú mưa, chỉ vừa đi vừa trò chuyện. Một người lắng nghe chăm chú, nụ cười nhạt thoáng hiện trên môi. Người còn lại thì ríu rít, giọng nói vang lên đều đặn như chẳng bao giờ dừng, đôi môi khẽ mở khẽ khép theo từng câu chữ.
Kỳ lạ thật… Giữa cơn mưa lạnh lẽo, họ lại toát ra một sức hút khó tả, khiến tôi chẳng thể rời mắt.
“Bạn ơi, bạn gọi đồ ăn đúng không?”
Giọng gọi kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ. Người giao hàng đứng trước mặt, ướt sũng vì mưa, vừa cười vừa xin lỗi:
“Trời mưa lớn quá nên tôi đến trễ. Mong bạn đừng đánh giá tôi tệ nhé.”
Tôi khẽ lắc đầu, mỉm cười:
“Không sao đâu, thời tiết xấu vậy mà anh còn cố gắng đi giao là tôi đã biết ơn rồi.”
Anh giao hàng gật gù, nhanh chóng trao túi đồ cho tôi. Tôi xoay lưng định trở vào nhà. Nhưng trước khi bước hẳn vào, không hiểu sao tôi lại ngoái nhìn con đường một lần nữa.
Trống rỗng.
Chẳng còn ai ở đó nữa.