Nguyễn Minh Phù càng không thèm đáp lại cô ta.
Tạ Duyên Chiêu là quân nhân không sai, cũng có quy định không được ra tay với người dân thường. Nhưng Chu Bằng đã suýt bóp chết cô. Kể cả có đánh chết hắn ta, quân đội cũng sẽ chỉ trao cho Tạ Duyên Chiêu một tấm huy hiệu “Dũng cảm làm việc nghĩa”.
Chẳng thấy đồng đội của anh ta, Hứa Chư, vẫn đang thản nhiên đứng nhìn đó sao?
Nếu chuyện này thực sự có ảnh hưởng xấu đến Tạ Duyên Chiêu, Hứa Chư đã sớm chạy đến khuyên can rồi.
Thấy mọi người đều không ai để ý đến mình, Lâm Ngọc Kiều tức đến giậm chân, quay người bỏ chạy.
Nguyễn Minh Phù dùng bàn tay thon dài, trắng nõn xoa xoa cổ mình. Cô chỉ cảm thấy cổ họng mình nóng rát và đau. Cô ho khan vài tiếng để giảm bớt cảm giác khó chịu.
Ánh hoàng hôn khuất sau núi rọi lên người cô, như phủ một lớp vàng mỏng. Vẻ mặt vốn sắc sảo, đầy tính công kích của cô cũng trở nên dịu dàng hơn.
Hứa Chư lúc này bắt đầu ghen tỵ với Tạ Duyên Chiêu.
Một cô gái xinh đẹp như vậy muốn quen anh ta, mà anh ta lại giả vờ đứng đắn từ chối.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT