Trong một căn phòng khác. Tạ Ngâm gần như phát điên!
Từ khi bị bắt đến bây giờ, cô ta đã bị nhốt khoảng ba tiếng đồng hồ. Từ lúc bắt đầu chửi rủa đầy khí thế, đến cuối cùng khóc nức nở đòi nước. Tạ Ngâm thật sự nghĩ rằng đây là nhà của cô ta, mấy anh lính mà nghe lời cô ta mới là lạ.
Mặc cho cô ta khóc lóc gào thét, không một giọt nước nào được mang đến.
Không còn sức để làm ầm ĩ nữa, Tạ Ngâm đành phải yên lặng. Cô ta không kìm được liếm môi, nhưng hành động này không giải tỏa được cơn khát, ngược lại làm cô ta càng khát hơn, môi cũng bong tróc. Chỉ cần xé nhẹ một chút, là có thể rỉ máu. Tạ Ngâm không kìm được khóc nấc lên.
Nhưng cô ta nhận ra, khóc càng tốn sức. Đặc biệt là bốn phía tối đen như mực, chỉ có một chút ánh sáng mặt trời lọt qua cửa sổ. Cả căn phòng trống hoác, ngay cả một chiếc ghế cũng không có.
Tạ Ngâm cảm thấy nơi này lạnh lẽo vô cùng. Thỉnh thoảng có tiếng gió thổi qua, cũng đủ làm cô ta giật mình hoảng sợ.
Cô ta sờ sờ cái bụng đói meo, cuộn tròn người lại dưới ánh nắng mặt trời, lúc này mới cảm thấy khá hơn một chút. Nhưng vừa nghĩ đến Nguyễn Minh Phù và vết tát trên mặt mình, Tạ Ngâm lại hận đến nghiến răng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play