Câu nói tiếp theo chưa kịp dứt, Nguyễn Minh Phù đã nổi điên trước.

“Tại sao?!”

Những gì Chu Bằng nói đầy vẻ khẳng định, không phải là lời đùa giỡn. Điều này đã khơi dậy sự phản kháng trong Nguyễn Minh Phù. Cô càng muốn Tạ Duyên Chiêu đi cùng cô trên một con đường, yêu cô, và chỉ cưới mình cô!

Hừ!

Cô không tin vào cái chuyện tà đạo này, đến lúc đó nhất định sẽ làm cho tên đàn ông chó kia phải khóc lóc cầu xin cô lấy hắn.

Chu Bằng đẩy gọng kính.

Hắn ta vừa đi công tác về, đã có người báo cáo cho hắn về những việc làm của Nguyễn Minh Phù mấy ngày nay. Sở dĩ hắn không giận, chỉ vì hắn nhìn rõ, cô ấy không hề có tình cảm với tên nhóc kia. Cô chỉ xem hắn ta như cọng rơm cứu mạng để thoát khỏi hắn mà thôi.

“Minh Phù, đừng tìm cách thoát khỏi tôi,” Chu Bằng vẫn tỏ ra ôn hòa khi nhìn Nguyễn Minh Phù: “Vì tôi không biết mình sẽ làm ra những chuyện điên rồ gì đâu.”

Nguyễn Minh Phù: “Anh uy hiếp tôi?”

“Đây không phải uy hiếp, là khuyên bảo,” Chu Bằng định đưa tay sờ tóc cô, nhưng bị Nguyễn Minh Phù né tránh. Hắn ta thuận thế bỏ tay xuống, trong mắt vẫn mang ý cười, không hề giận.

Này mà không phải uy hiếp, chắc là dối trá.

Nguyễn Minh Phù trợn mắt trong lòng, không muốn lãng phí thời gian với hắn ta nữa.

“Tránh ra, tôi phải đi làm việc.”

Chu Bằng khẽ cười, ánh mắt say mê nhìn cô.

“Minh Phù, em ngoan ngoãn một chút, vài ngày nữa tôi sẽ cho người đến cầu hôn. Nếu em không muốn kết hôn sớm, chúng ta có thể đính hôn trước, một năm sau kết hôn cũng được.”

Nguyễn Minh Phù nhíu mày: “Đừng có ảo tưởng, tôi sẽ không lấy anh.”

“Trừ gả cho tôi, em còn có thể gả cho ai?” Nụ cười trên mặt Chu Bằng tắt lịm: “Tên họ Tạ kia ư? Em đừng quên thân phận của mình.”

Nguyễn Minh Phù nghi hoặc ngẩng đầu nhìn hắn.

“Hắn ta là quân nhân,” Chu Bằng nheo mắt, giống như một con báo đang chuẩn bị săn mồi: “Kết hôn với quân nhân, phải thông qua thẩm tra chính trị... Hãy nghĩ xem tại sao bố mẹ em lại bị hạ phóng.”

Khuôn mặt nhỏ của Nguyễn Minh Phù tái nhợt, cô lấp bấp: “Vấn đề của tôi đâu có nghiêm trọng, họ sẽ không vô tình đến mức đó.”

Chu Bằng khẽ cười, như đang chế giễu sự ngây thơ của cô.

“Thử nghĩ xem, công lao đổ máu đổ mồ hôi của hắn ta, chỉ vì em mà bị kìm hãm. Một quân nhân có tiền đồ sáng lạng, cũng vì em mà mất hết cơ hội, đến tuổi chỉ có thể giải ngũ. Em nghĩ hắn ta có cam tâm không?”

“Cuộc sống vui vẻ của các người có thể kéo dài được bao lâu?”

Vậy ra, đây mới là lý do thực sự Tạ Duyên Chiêu từ chối cô sao?

Nỗi hoảng sợ lớn bao trùm lấy cô, khuôn mặt nhỏ của Nguyễn Minh Phù trắng bệch. Cô nhặt miếng bùn trên đất, ném về phía Chu Bằng, nhưng vì tay run rẩy nên ném trượt.

“Tôi không nghe! Anh tránh ra!”

Cô vẫn luôn cho rằng mình vẫn là cô tiểu thư nhà hào môn muốn gì được nấy, đưa ra bất kỳ yêu cầu nào cũng không ai dám từ chối. Cô không hề xem cuộc sống của Nguyễn Minh Phù thời này là thực tế.

Hiện tại cô chỉ là một thanh niên trí thức, ngay cả ông đội trưởng kia cũng có thể dễ dàng chèn ép cô, huống hồ là ban quản lý thanh niên trí thức cấp trên.

Chu Bằng giấu đôi mắt sau lớp kính, không ai nhìn rõ được thần sắc của hắn, nhưng nụ cười trên khóe miệng lại càng sâu.

Con mèo nhỏ tưởng rằng mình có thể thoát khỏi, nhìn thấy mọi con đường đều bị người thợ săn mạnh mẽ hủy hoại, vẻ mặt tuyệt vọng của cô thật sự khiến người ta... Ừm, vô cùng thích thú.

Nhìn nụ cười trên mặt Chu Bằng, Nguyễn Minh Phù chỉ thấy chướng mắt cực kỳ, phản kích nói: “Tôi chỉ mượn hắn ta để thoát khỏi anh, hắn ta sống chết thế nào thì liên quan gì đến tôi?”

Chu Bằng cười càng vui vẻ hơn: “Nếu em nói vậy, thì tôi lại càng thích em hơn.”

Nguyễn Minh Phù: “...”

Đồ biến thái!

Biến thái thật!

“Minh Phù, đừng thử thách sự kiên nhẫn của tôi,” Chu Bằng lặng lẽ nhìn cô: “Ngoan ngoãn, đợi hai ngày nữa tôi sẽ đến cưới em.”

Nguyễn Minh Phù trả lời mỉa mai: “Ban ngày mà...”

“Tiểu Bằng ca ~”

Bị cắt ngang lời, Nguyễn Minh Phù quay đầu lại. Cô thấy người đến mặc một chiếc váy dài màu nhạt, để lộ đôi chân thon dài. Chỉ là làn da hơi ngăm đen, không hợp với trang phục.

Người đến rõ ràng rất quen thuộc với Chu Bằng, cũng không sợ hắn, đưa tay khoác vào cánh tay hắn.

“Hóa ra anh ở đây, em tìm anh mãi ~”

Cô ta bĩu môi, giọng nói mềm mại. Vẻ mặt ra vẻ trách móc nhưng thực chất là làm nũng.

Nụ cười trên mặt Chu Bằng biến mất, hắn gạt tay cô ta ra: “Cô đến làm gì?”

“Bác gái có việc cần anh, em liền chạy đến giúp,” Lâm Ngọc Kiều lúc này mới nhìn về phía Nguyễn Minh Phù: “Đây là sinh viên Nguyễn à? Xinh đẹp thật. Làn da trắng quá, không như em ngày nào cũng làm việc nên đen hết rồi.”

Nguyễn Minh Phù nghiêm túc gật đầu: “Đúng thật, cậu đen thật đấy.”

Lâm Ngọc Kiều: “...”

Lúc này không phải nên khen cô ta sao? Sao lại không làm theo kịch bản?

Nguyễn Minh Phù năm đó còn đọ diễn với mấy cô bạn thân giả tạo, Lâm Ngọc Kiều còn chưa biết ở đâu.

Tiểu trà xanh trình độ thấp thế này mà cũng dám diễn trước mặt cô, thật sự nghĩ cô hiền lành sao?

Chu Bằng không để tâm đến cuộc đấu đá này, chỉ nhìn Nguyễn Minh Phù: “Tôi đi trước đây. À, tôi sẽ xin nghỉ giúp em với đội trưởng, mấy ngày nay nghỉ ngơi cho tốt.”

Vừa nói, ánh mắt hắn ta dừng lại ở bàn tay bị thương của Nguyễn Minh Phù.

Sau đó lại nhìn về phía Lâm Ngọc Kiều: “Đi thôi.”

“Tiểu Bằng ca, anh đi trước đi,” Lâm Ngọc Kiều ngước mặt lên: “Sinh viên Nguyễn xinh đẹp quá, em muốn ở lại nói chuyện với cô ấy một lát. Tâm sự chuyện con gái tụi em ấy mà.”

Chu Bằng cười nhạo một tiếng rồi quay lưng rời đi.

Đến khi không còn thấy bóng Chu Bằng, xác nhận hắn ta đã đi thật, Lâm Ngọc Kiều mới mở lời: “Sinh viên Nguyễn, Tiểu Bằng ca đối với cậu tốt thật. Tuy chúng tôi lớn lên cùng nhau, nhưng trừ việc văn...”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play