6| Dược Cố Định Linh Hồn
Buổi chiều một ngày trước khi khai giảng, Severus đang ở trong hầm thí nghiệm một loại ma dược mới ở trên bàn, đang lúc thật cẩn thận, một con đại bàng vàng kim vỗ cánh bay vào, bởi vì trong nhà không có người nên Severus ngay cả cửa cũng chưa đóng, với tuổi của y hiện tại không thể thiết lập cấm chế cho Spinner's End, cho nên súc sinh đầy lông này mới có thể bay vào phá hủy ma dược sắp thành công của y. Severus tức đến mức thiếu chút nữa rút đũa phép ra phân thây nó thành bốn năm mảnh, đại bàng vàng kim sợ đến mức buông thư xuống rồi phạch phạch bay đi, ngay cả hồi âm cũng không cần.
[Này, Severus, vì sao tôi lại không đọc được.]
Tambor kêu to.
[Tôi nghĩ rằng, đây là thư cá nhân của tôi.]
Severus không thèm nhìn đến sự bất mãn của Tambor, cẩn thận đọc thư của Lucius. Từ một tháng trước, Severus rốt cuộc cũng học được cách đóng kín tiềm thức, Tambor không bao giờ có thể tùy ý nhìn ngó xung quanh được nữa. Slytherin chú trọng riêng tư, y không thể để lộ tất cả mọi thứ trước mặt Tambor, điều này khiến y có cảm giác vô cùng không an toàn.
Tambor đành bất đắc dĩ ngồi một góc vẽ vòng tròn. Qua một lúc sau, hắn lại đứng lên.
[Severus, cậu xem xong thư chưa, ai nha, một mình tôi buồn muốn chết, cho tôi hít thở không khí đi, bốn phía không nhìn thấy gì thật sự rất khó chịu đó.]
Severus hừ khẽ một tiếng, mở tiềm thức ra.
[Lucius muốn tôi giúp cậu ta làm ma dược, phương pháp điều phối cũng cho, chỉ là có chút khó khăn.]
[Là ma dược gì vậy, có thể làm khó được cậu nữa?]
Tambor thấy có thể nhìn ra bên ngoài không khỏi cười hì hì trêu chọc.
[Ma dược về linh hồn, cho dù là Bậc thầy ma dược thành danh nhiều năm cũng chưa chắc đã điều chế ra được, lại càng không nói đến một học sinh như tôi đây.]
Severus không hề lay chuyển, y rất hiểu chính mình, tài năng ma dược của y quả thực không tệ, nhưng loại ma dược ngay cả bậc thầy độc dược trưởng thành cũng chưa chắc đã làm được này, y còn chưa có cuồng vọng như vậy, huống chi nguyên liệu cho Dược Cố Định Linh Hồn vô cùng quý giá, y không muốn đồng ý giúp Lucius mà ép mình phải làm đi làm lại thí nghiệm.
Trong lòng Tambor khẽ động, ma dược về linh hồn, lại do Lucius đề xuất, chẳng lẽ là do Chúa tể Hắc ám kia muốn dùng, hiện tại ông ta đã bắt đầu cần rồi sao, tuy rằng đời trước hắn từng nghiên cứu qua mấy quyển Harry Potter vài lần, nhưng vốn trong đó không hề đề cập cụ thể đến những sự kiện xảy ra trong khoảng thời gian này, dường như chỉ nhắc đến mấy vụ ức hiếp, mâu thuẫn giữa Severus và Lily, hơn nữa thời gian đã qua lâu lắm, hắn đã ở đại lục ma khí gần mười năm, hiện tại cũng chỉ nhớ đại khái tình tiết, cụ thể thì đã quên. Hiện tại nếu Severus tiếp xúc với Chúa tể Hắc ám thì thật không tốt cho kế hoạch của hắn.
[Vậy cậu muốn từ chối sao?]
Tambor cũng không biết mình hy vọng vào câu trả lời thế nào.
[Loại chuyện này không thể giấu diếm được, chỉ có thể từ chối.]
Severus nhìn thời gian, con đại bàng màu vàng kim kia đã rời đi, cũng may y có thể đến bưu điện cú mèo của Hẻm Xéo để gửi thư, hoặc là dứt khoát mua một con cú mèo, sau này nếu muốn liên lạc với Petunia thường xuyên, cũng không thể dùng cú của trường học được.
Thư phòng trong trang viên Malfoy.
"Cha, Snape từ chối rồi, con đã nói rồi, tài năng ma dược của cậu ấy tuy rằng lợi hại, nhưng nếu như là việc giáo sư Slughorn không làm được, muốn cậu ấy điều chế cũng quá mức khó khăn."
Lucius cầm thư gõ cửa thư phòng cung kính báo cho cha mình.
Abraxas nhìn người thừa kế đáng tự hào của mình, ưu nhã rời khỏi bàn, đi đến trước mặt Lucius tiếp nhận phong thư.
"Dược Cố Định Linh Hồn là việc quan trọng, nếu Snape đã từ chối, liền đi tìm bậc thầy độc dược khác đi."
Lucius gật gật đầu, cẩn thận rời đi, gần đây cha dường như khá nôn nóng, đêm không về cũng không thấy ngủ. Mà nhiệm vụ của Tử Thần Thực Tử cũng ngày càng quái lạ, thâm nhập vào Nhật Báo Tiên Tri bọn họ có thể hiểu được, nhưng Kẻ Lý Sự chỉ là một tờ báo nhỏ, vì sao cũng muốn khống chế nó chứ, tuy nhiên có thể đoạt được chức vụ cao ở Bộ Pháp Thuật vẫn khiến Lucius vô cùng vui vẻ.
Abraxas quả thực là rất nôn nóng, theo mệnh lệnh lần trước của Lord, mời Slughorn đến trang viên Voldermort, không biết vì sao Lord phát giận rất lớn, hắn đã nghĩ rằng lần này Lord sẽ lại trở nên bạo ngược giống như lúc trước, ai ngờ Lord lại bình tĩnh trở lại, chỉ là ma lực có chút bạo động dị thường, nhất là từ sau khi dùng hết Dược Cố Định Linh Hồn, áp lực ma khí trên người Lord thường xuyên tỏa ra bốn phía.
Abraxas đã đoán được phần nào, Chúa tể Hắc ám chắc chắn là đã tiến hành thí nghiệm linh hồn khiến cho linh hồn bị thương, xem tình hình dường như vẫn còn cứu vãn được cho nên không tính là nghiêm trọng, chỉ là không có Dược Cố Định Linh Hồn thì Lord sẽ gặp nguy hiểm, Tử Thần Thực Tử không phải ai cũng giống như hắn có thể chống lại áp lực ma khí mạnh mẽ của Lord, qua vài lần họp, mấy Tử Thần Thực Tử trẻ tuổi đi đứng phát run mồ hôi từng giọt không ngừng chảy xuống đều biết, việc này so với trực tiếp bị Crucio còn đáng sợ hơn, bởi vì không biết lúc nào sẽ phải nhận hình phạt như thế nào. Cho nên chờ chết mới là đáng sợ nhất.
"Lord, cậu Snape nói hiện tại với trình độ của cậu ta thì vẫn chưa thể điều chế được Dược Cố Định Linh Hồn, đã từ chối Luke rồi."
Abraxas vội vàng đi đến trang viên Voldemort báo cho Chúa tể Hắc ám.
Từ chối? Người đàn ông tóc đen nheo đôi mắt đỏ, nghĩ đến Severus Snape hiện tại cùng lắm chỉ là một thiếu niên mới qua tuổi 15, hắn thật sự không nhớ rõ tài năng ma dược của Snape năm 15 tuổi ra sao, chỉ là nếu Slughorn không làm được, những bậc thầy ma dược khác e rằng cũng không làm được, hắn nhớ rõ chính là vì Dược Cố Định Linh Hồn nên hắn mới càng xem trọng Snape.
Linh hồn của hắn hiện tại đã đầy đủ, nhưng lại giống như một thứ được lắp ghép lại, có khe nứt, cảm xúc thay đổi quá lớn thì ma lực sẽ không ổn, đây thực sự là một tin xấu, cực kỳ cần Dược Cố Định Linh Hồn để áp chế, đương nhiên tốt nhất chính là có Dược Dung Hợp Linh Hồn trong truyền thuyết, chỉ là loại Dược Dung Hợp Linh Hồn này ngoại trừ gia tộc Prince từng điều chế được, thế giới phép thuật đúng là chưa có bậc thầy ma dược nào có thể làm ra.
Snape tuy rằng hiện tại không làm ra được Dược Cố Định Linh Hồn, nhưng đời trước y hai mươi tuổi đã có thể làm được. Vậy hiện tại nếu cho y cơ hội, trước tiên cho Snape nhiều cơ hội thí nghiệm, chờ hắn luyện chế thành công Dược Cố Định Linh Hồn rồi, Dược Dung Hợp Linh Hồn chắc hẳn là sẽ có hy vọng.
"Bảo Lucius cung cấp tài liệu về Dược Cố Định Linh Hồn cho Snape, dùng xong lại đưa tiếp."
Chúa tể Hắc ám cười vô cùng ưu nhã, để cho tên phản đồ kia phát huy bản lĩnh lớn nhất đi.
Abraxas nhận lệnh, trong lòng kinh ngạc, Lord lại xem trọng Slytherin máu lai kia như vậy sao, cho dù là Slughorn sau khi thí nghiệm lần thứ 5 thất bại cũng bị đánh bay ra ngoài. Cho nên hiểu lầm luôn luôn tốt đẹp như thế.
[Chậc, không ngờ Lucius coi trọng cậu như vậy, còn hào phóng cung cấp nhiều tài liệu quý giá như thế cho cậu luyện tập.]
Tambor nhìn cái hòm bị ếm bùa không gian chứa đầy tài liệu trước mặt cười, Severus sớm như vậy đã được chú ý rồi sao? Cung cấp nhiều tài liệu như thế cũng không phải Lucius Malfoy mới gần 20 tuổi có thể làm chủ, phải biết rằng cha hắn Abraxas còn chưa qua đời, Dược Cố Định Linh Hồn lại là để Chúa tể Hắc ám sử dụng, Tambor cũng không tin đây không phải lệnh của Chúa tể Hắc ám.
Severus vờ như không nghe không nhìn thấy, hai mắt nhìn chằm chằm vào nguyên liệu ma dược trên mặt đất, vẻ mặt phức tạp, ngay cả hai tay buông xuống cũng nắm chặt thành quyền, mấy tài liệu cùng nguyên liệu ma dược ở đây ở cửa hàng căn bản là không thể mua được, trong lòng y tràn ngập cảm kích với Lucius, đây chính là thời điểm y vô cùng cần thí nghiệm ma dược cao cấp nhất, có mấy thứ tài liệu này y có thể kiểm nghiệm rất nhiều ý tưởng, y quả thực là khẩn cấp muốn làm thí nghiệm.
[Được rồi, trước tiên cậu cứ đặt trong phòng trước đi, đến thế giới Muggle mua thiết bị về đặt trong cửa hàng, gần đây nền móng của thuật luyện kim cậu đều đã đã nắm vững rồi, vừa lúc có thể thử xem.]
Tambor rõ ràng là không có cùng suy nghĩ với Severus, khi bọn họ nhận được rương đồ từ Malfoy thì còn đang nghiên cứu thuật luyện kim, Tambor khẩn cấp muốn thí nghiệm thành công, đây mới là việc của người xuyên việt nha, có tiền thì tài liệu còn thiếu sao, huống chi hắn còn không muốn Severus được Chúa tể Hắc ám coi trọng quá sớm, nói thế nào thì Chúa tể Hắc ám cũng là một kẻ tàn bạo thất bại, đi theo ông ta không có lợi gì.
[Tôi nghĩ anh mới là người càng sốt rột muốn trình độ ma dược của tôi tăng lên?]
Severus nhấc cái hòm thuốc trên mặt đất lên, không biết đang nghĩ cái gì nói ra.
[Hì hì, trình độ của của cậu không nâng cao lên liền không có cách nào đâu, hiện tại cơ hội kiếm tiền tốt như vậy đương nhiên là càng làm sớm càng tốt, chờ cậu có nhiều Galleons rồi còn sợ không có tài liệu sao, huống chi cũng không tốn bao nhiêu thời gian.]
Tambor nói hùng hồn đầy lý lẽ.
Severus không nói gì, y đã quen với sự cuồng nhiệt của Tambor đối với Galleons, tuyệt đối có sự liều mạng giống như Lucius, Severus thầm chê bai trong lòng, nhưng vẫn nghe lời đi đến phòng thí nghiệm lần nữa, gần đây trình độ điều chế ma dược của y tăng mạnh, lấy máy móc ra bắt đầu nghiên cứu.
Tambor thấy thế nở nụ cười đắc ý, nhưng cũng để tâm thấy thiếu niên đang bận rộn, không dám lên tiếng.
Ba tháng sau, khi Lucius định gửi phần tài liệu thứ ba về Dược Cố Định Linh Hồn thì, hắn thu được sáu phần Dược Cố Định Linh Hồn từ bạn tốt. Tay gần như run lên cầm mấy bình ma dược nhỏ đi vào thư phòng trên tầng hai của trang viên Malfoy, nhìn thấy trong phòng không có một bóng người mới giật mình nhớ ra, cha mình đã chạy đến trang viên Voldemort, mà hắn lại vì kích động mà quên mất, đương nhiên, việc này không liên quan đến việc gần đây hắn chuẩn bị kết hôn.
"Lord, Lucius Malfoy cầu kiến."
Chúa tể Hắc ám đang ở trong phòng nghị sự nhận được thông báo.
"A, ta nhớ rõ Lucius sắp kết hôn, gần đây hẳn là bận rộn rất nhiều việc đi?"
Vừa lúc một công việc đã báo cáo xong, Voldemort gật đầu ra hiệu, sau đó cười nói với Abraxas.
"Đúng vậy Lord, nhờ có ngài nhắc nhở, nếu không nó và Narcissa còn không biết sẽ kéo dài đến khi nào đâu."
Abraxas khi có mặt người khác thì đối với Chúa tể Hắc ám vẫn là cung kính có thừa.
"Ha ha, thời gian định vào lúc nào, khi đó ta nhất định sẽ đến dự đại lễ."
Voldemort nhớ rõ đời trước bởi vì Abraxas qua đời ngay trước lúc đó, cho nên hôn lễ của Lucius cứ tiếp tục hoãn lại, đến tận năm 1977 mới kết hôn.
Lúc này không còn như thế nữa, chỉ không biết là Draco Malfoy còn sinh ra muộn như vậy không, nghĩ đến đứa trẻ được Lucius, Narcissa còn có Snape bảo vệ chặt chẽ kia, cuối cùng vẫn khom người khuất nhục trước mặt mình, hèn mọn như bụi đất, thế nhưng nó vẫn như cũ luôn ngẩng cao đầu đối mặt với sự phỉ nhổ, nhục mạ của Gryffindor cùng sự khinh thị xa lánh bên Slytherin, cho dù Narcissa có ký kết thần chú bảo hộ không gì phá nổi với Snape, lại vẫn như cũ cố chấp muốn hoàn thành nhiệm vụ căn bản không có khả năng làm được để mong cha nó được tha thứ. Đó là một đứa trẻ có mệnh rồng, khi nó còn chưa kịp trưởng thành vươn đôi cánh rồng mạnh mẽ ra, đã bị hắn ép buộc đẩy khỏi vách núi, không thèm để ý xem nó có bị tan xương nát thịt hay không.
Voldemort biết rằng hắn đã đem gia tộc trung thành bậc nhất này kéo vào vực sâu vạn kiếp bất phục, tuy rằng không biết sau khi hắn thất bại thì gia tộc Malfoy rơi vào kết cục như thế nào, nhưng hắn biết, khi Tử Thần Thực Tử tan rã, ngôi nhà màu xanh ánh bạc từng là nơi duy nhất hắn để tâm kia, cuối cùng vì mình mà bị hủy bỏ, đón chờ Slytherin sẽ chỉ là đêm dài tối tăm.
Giờ phút này, Voldemort cảm thấy một sự hối hận trước nay chưa từng có, hắn vì sao ngay từ đầu đã không cẩn thận với Trường Sinh Linh Giá chứ, vì cái gì lại giẫm lên lòng trung thành cùng tình hữu nghị của Slytherin như thế, nhưng cũng may mắn, ít nhất hiện tại hắn đã quay lại quá khứ, hắn còn cơ hội để thay đổi, lúc này, hắn tuyệt đối không giẫm lên vết xe đổ kia nữa, nhất định phải triệt để thay đổi kết cục bi thảm của Slytherin trong tương lai, tạo ra sắc xanh ánh bạc rực rỡ thuộc về Slytherin.
7| Mời
"Lord!"
Lucius ưu nhã khom người. Đây là phương thức yết kiến gần đây của Tử Thần Thực Tử, 'Ta không cần nô bộc', đây là nguyên văn lời nói của Chúa tể Hắc ám trong một hội nghị gần đây, bởi vậy liền có thêm được càng nhiều sự tin tưởng cuồng nhiệt cùng sùng bái của các Tử Thần Thực Tử.
"Lucius, có chuyện gì sao?"
Chúa tể Hắc ám bị chen ngang dòng suy nghĩ sau khi nhìn thấy là con trai yêu của bạn tốt của mình thì mỉm cười vừa lòng, đồng thời cho tất cả mọi người trong phòng ngoài Abraxas lui ra. Ngoại trừ cuốn nhật ký kia, tất cả việc làm của Lucius đều khiến hắn vô cùng vừa lòng, mà việc cuốn nhật ký kia dù sao cũng chỉ là ngoài ý muốn, Lucius căn bản không hiểu rõ kia rốt cuộc là thứ gì, huống chi lúc ấy hắn cũng đã trừng phạt rồi.
"Đây là ma dược do Snape gửi đến."
Sau khi các Tử Thần Thực Tử rời đi Lucius liền cung kính dâng hộp ma dược lên.
Ánh mắt Abraxas không khỏi sáng lên, hắn không ngờ đàn em cùng học mà Lucius tiến cử lại có bản lĩnh như thế, hắn căn bản không trông mong sẽ thu hoạch được gì, chỉ cho là trợ giúp một Bậc thầy ma dược tương lai, không ngờ rằng chỉ trong ba tháng đã có được kết quả, đây còn là mới chỉ gửi đi phần tài liệu thứ hai. Con mắt của Lord quả nhiên là tinh đời, hắn càng lúc càng khâm phục Chúa tể Hắc ám.
Voldemort vẻ mặt phức tạp liếc mắt nhìn hộp ma dược trên bàn một cái, hắn biết rất rõ ràng tài năng ma dược của Snape, nhưng nửa năm nay tìm đến đều là bậc thầy ma dược có năng lực đứng đầu, cho dù có thể luyện chế, nhưng tỷ lệ thành công cùng lắm chỉ có ba phần, một Slytherin máu lai mới học năm thứ năm chỉ trong khoảng thời gian ngắn như vậy, có thể điều chế thành công, còn là tỷ lệ sáu phần, thiên phú như vậy trong vòng mấy trăm năm cũng khó có được.
Voldemort không khỏi nuối tiếc trong lòng, nếu theo kế hoạch của hắn khiến một bậc thầy ma dược có tư chất hơn người như vậy ngã xuống, chính là tổn thất cực lớn của thế giới phép thuật.
Bỏ qua cho y? Nhưng là hắn không thể tha thứ cho kẻ phản bội đã mang đến quả đắng thất bại cho hắn và Slytherin. Không, hắn đã rất rõ ràng, thực sự khiến hắn thất bại là chính hắn.
Chấp nhận y? Nhưng là hắn đã nhận thức được sâu sắc, ở trong lòng người ấy, đóa hoa bách hợp của Gryffindor koa vĩnh viễn là quan trọng nhất, y vĩnh viễn không thể thực sự trung thành với hắn. Người đàn bà kia nhất định sẽ gia nhập Hội Phượng Hoàng, tiếp tục đối nghịch với hắn.
Chỉ cần hắn không tổn thương đến bông hoa Gryffindor kia? Vậy không phải là hoàn toàn trung thành, hắn không cần.
Ha, đây là lý do. Trong lòng mỗi người đều có một sự tồn tại độc nhất vô nhị, giống như Lucius ở trong lòng Abraxas vậy. Vì sao hắn lại không thể tha thứ được việc y có trân bảo ở trong lòng?
Bởi vì y cuối cùng đã phản bội, nhưng ngươi cũng biết rõ, Narcissa vì Draco cuối cùng không phải là cũng phản bội hắn sao, mà hắn từ sớm đã không để ý thậm chí còn tha thứ cho cô ta?
Voldemort không dám nghĩ tiếp nữa, trực giác của hắn cảm thấy đáp án này hắn tuyệt đối không muốn biết. Về phần phải đối phó với Snape như thế nào, đợi đến lúc chính thức yết kiến vẫn còn ba năm nữa, hắn có thể từ từ sắp đặt. Đến lúc đó tình thế có lẽ đã hoàn toàn thay đổi.
Đây là lần thứ hai Abraxas phát hiện Chúa tể Hắc ám thất thần khi đề cập đến cậu Snape này, chẳng lẽ Lord đã từng gặp đàn em cùng học này của Lucius sao?
"Lord, Snape có thiên phú ma dược xuất sắc như thế, xem ra ít nhất đã đạt đến tiêu chuẩn của bậc thầy ma dược, sớm muộn gì cũng sẽ bị Dumbledore chú ý đến. Kỳ nghỉ Giáng sinh lần này là hôn lễ của Lucius và Narcissa, có cần sắp xếp cho Snape yết kiến hay không?"
Lucius rất tin tưởng vào Severus, cậu ta tuy là máu lai nhưng lại có ma thuật hắc ám cùng ma dược rất xuất sắc, nếu Tử Thần Thực Tử có thêm một Bậc thầy độc dược như vậy, quả thật là như hổ thêm cánh, ánh mắt không khỏi toát ra sự chờ đợi.
"Không cần!"
Voldemort thẳng thắn từ chối, phát hiện ra ngữ khí của mình quá mức kịch liệt liền ngừng lại.
"Cậu ta mới chỉ là một học sinh năm thứ năm, cũng không thể nhận dấu hiệu, Lucius, ngươi tiếp tục giữ vững liên lạc với cậu ta, nếu có ma dược gì đặc biệt liền giao cho cậu ta, dựa theo mức giá cao nhất dành cho bậc thầy ma dược mà trả thù lao."
"Vâng!"
Quý tộc bạch kim lớn nhỏ đều khom người hành lễ, nhanh chóng rời khỏi thư phòng.
"Cha, rốt cuộc dụng ý của Lord là như thế nào, cho dù không thể nhận dấu hiện cũng có thể yết kiến mà. Hơn nữa Snape và Lily Evans rất thân, Lily Evans lại là nữ chủ nhân tương lai của nhà Potter mà James Potter nhìn trúng, nhỡ như cậu ta vì bông hoa bách hợp kia mà đầu quân cho Hội Phượng Hoàng thì sao?"
Lucius vừa về đến trang viên Malfoy liền không nhịn được sự nghi hoặc mà hỏi người cha khôn khéo giảo hoạt của mình.
"Lord tự có tính toán, con không cần lo lắng. Gia tộc Potter có dục vọng chiếm hữu rất mạnh với một nửa khác, James Potter lại là một tên nhóc càng cuồng vọng tự đại lỗ mãng hơn, Snape và nữ sinh Gryffindor kia càng thân thiết, quan hệ giữa cậu ta và James Potter càng tồi tệ, Snape sẽ không gia nhập Hội Phượng Hoàng đâu."
Thực ra Abraxas cũng không hiểu lắm suy nghĩ của Voldemort, chỉ là hắn tin tưởng Chúa tể Hắc ám của hắn nhất định là đã suy nghĩ cẩn thận rồi mới đưa ra quyết định như vậy.
"Vậy ngày kết hôn còn mời Snape nữa không ạ?"
Lucius đã định sẽ mời đàn em cùng học này từ trước.
"Con tự mình đến mời, nhưng sắp xếp để vị trí của bọn họ cách nhau thật xa, huống chi đàn em cùng học kia của con chưa chắc đã đến đây."
Abraxas nghĩ, nếu như Snape kia thật sự để ý đến người bạn Gryffindor của cậu ta, trước khi tốt nghiệp chưa chắc đã đồng ý xuất hiện trong những sự kiện như thế này. Tự mình đến mời coi như cũng thể hiện đầy đủ sự coi trọng với bậc thầy độc dược tài hoa xuất chúng này, hiện tại so với chủ nhiệm Slughorn của Slytherin đã xuất sắc hơn rất nhiều rồi, một khi gia nhập vào Tử Thần Thực Tử, chắc chắn sẽ dễ dàng nhận được sự coi trọng của Lord, đối với Luke cũng có giúp ích không nhỏ.
[Severus, sớm như vậy cậu đã đem ma dược điều chế thành công gửi cho Lucius, quả nhiên là không phụ tấm lòng của vị quý tộc bạch kim đó mà.]
Tambor hô to.
[Anh lo lắng có vấn đề gì sao?]
Severus đang bận rộn gửi đi một lượng lớn sản phẩm làm đẹp, cố ý dùng thần chú thu nhỏ lại, đặt ở trên cái túi một câu thần chú phát động, chỉ cần Petunia tận tay chạm lên cái gói này một chút, là có thể tự động phóng lớn, đây cũng là đề nghị của Tambor, y phát hiện người thanh niên ở trong thân thể y này có ý tưởng thật đa dạng, thông minh cơ trí.
[Cũng không có gì, chỉ là cảm thấy sau này khi cậu gia nhập dưới trướng Chúa tể Hắc ám nhất định có thể nhận được sự coi trọng, nói không chừng kỳ nghỉ Giáng sinh năm nay còn có thể gặp được Chúa tể Hắc ám nữa.]
Tambor đã quen với sự sắc bén của Severus, nói ra phỏng đoán của bản thân.
[Cho nên anh lo lắng? Tôi nghĩ anh biết tôi là Slytherin.
Tambor đương nhiên biết rõ lực hấp dẫn của Chúa tể Hắc ám với nhóm Slytherin bọn họ, nếu có thể nhìn thấy Chúa tể Hắc ám không phải là vô cùng vinh hạnh sao?
[Tôi là muốn tốt cho cậu đó, nếu như lúc này đi gặp Chúa tể Hắc ám, mối quan hệ giữa cậu và Lily thật vất vả mới dịu lại sẽ trở nên căng thẳng. Tất cả mọi người sẽ nghĩ cậu đã gia nhập Tử Thần Thực Tử. Cậu sẽ giải thích như thế nào với đóa hoa bách hợp của cậu chứ?]
Tambor nói ra sự băn khoăn của mình.
Severus trầm mặc không nói để cú mèo bay đi, trong khoảng thời gian này y đã ướm thử suy nghĩ của Lily, cô ấy hoàn toàn không thể tiếp nhận ma thuật hắc ám, khăng khăng cho rằng ma thuật hắc ám chính là tà ác, trong mắt cô luôn luôn không đen thì là trắng, nhưng lại không biết tà ác chính là con người, ma pháp giết người chẳng lẽ lại không tính đến người sử dụng ma pháp sao, ma thuật chính nghĩa cũng có thể mang đến tổn thương rất lớn, mà phù thủy chính nghĩa vĩ đại nhất thế kỷ hai ngươi Albus Dumbledore, sự hiểu biết của ông ta với ma thuật hắc ám không thể ít hơn những phù thủy hắc ám mạnh mẽ nhất.
[Ừm, cậu có thể suy nghĩ cân nhắc lại, xem có thể thuyết phục Lily hay không, hoặc là cân nhắc lại về lập trường của cậu.]
Tambor hiểu rất rõ sự mâu thuẫn trong lòng Severus.
[Lập trường?]
Severus trào phúng cười nhạo một tiếng:
[Anh chắc là sẽ không cho rằng tôi lựa chọn Hội Phượng Hoàng chứ? Đừng nói đến việc một Slytherin như tôi vào Hội Phượng Hoàng sẽ bị đối đãi như thế nào, cho dù tôi chọn Hội Phượng Hoàng sẽ tương đương với việc rời bỏ Slytherin, Chúa tể Hắc ám dù có hào phóng đến mấy cũng sẽ không bỏ qua cho mục tiêu phản bội Slytherin rõ ràng như thế.]
Lần này đến lượt Tambor trầm mặc không nói gì, hai lựa chọn kia đều không thể, cho nên bi kịch quyết liệt năm đó gần như là tất nhiên. Tuy rằng bi kịch lớn nhất vẫn là việc Snape hại chết người bạn thanh mai trúc mã của mình.
Khi nhận được thư của Lucius chính là vào bữa sáng ở Hogwarts. Một con đại bàng màu vàng kim kiêu ngạo vỗ cánh bay đến bàn dài của Slytherin đã hấp dẫn tất cả sự chú ý của giáo viên và học sinh. Ngoại trừ gia tộc quý tộc bạch kim Malfoy, còn có ai dùng vật đưa thư như vậy chứ.
Severus điềm nhiên như không cởi lá thư xuống, trực tiếp gạt móng vuốt đang chìa ra muốn được khen thưởng của đại bàng màu vàng kim, y vẫn còn nhớ rõ cầm thú đã làm hỏng ma dược này của y, mấy lần nó bay đến truyền tin vẫn không cho bất kỳ phí công tác nào. Chỉ là địa điểm lần này không được tốt, vì thế tất cả mọi người được thấy một màn không thể tưởng tượng nổi như thế, Merlin, vẫn chưa từng gặp ai dám đối đãi vô lễ như vậy với vật truyền tin của gia tộc Malfoy, cho dù là một Gryffindor.
Đám rắn nhỏ của Slytherin thầm căm tức, thất lễ như thế, quả nhiên là đồ máu lai.
Trên bàn dài của Gryffindor, Lily không khỏi che miệng mỉm cười, từ James mà cô biết được đó là đại bàng màu vàng kim của gia tộc Malfoy.
James vốn tính toán muốn từ mối quan hệ thân thiết của Snape với nhà Malfoy trợ thủ đắc lực của Chúa tể Hắc ám để chứng minh Snape tà ác, không ngờ Snape lại có hành động như thế, lập tức khiến cho mưu kế cậu ta chuẩn bị phá sản, khiến cậu tức đến nhe răng nhếch miệng, chỉ là trong kỳ nghỉ hè sau khi bị cha mạnh mẽ dạy dỗ một hồi, cậu không dám khiêu khích ở trước mặt mọi người nữa.
Đôi mắt xám của Sirius ngồi bên cạnh cậu ta chợt lóe lên một tia phức tạp cùng vui sướng, nhìn con dơi nhỏ dường như đã khỏe mạnh hơn và không còn nhờn mỡ kia đang lâm vào trầm tư, không biết là đang suy nghĩ cái gì.
Rõ ràng là sự thay đổi cực lớn của Severus cũng khiến cho Lucius phải lắp bắp kinh hãi, thậm chí còn không thèm che giấu ngồi ở trên ghế lô trong quán Ba Cây Chổi, cẩn thận đánh giá đàn em cùng học lâu ngày không gặp này hồi lâu. Sắc mặt vàng như nến biến thành tái nhợt, rõ ràng dù có đủ chất dinh dưỡng nhưng vẫn không thích phơi nắng, cũng không chịu vận động, mái tóc hẳn là vừa mới gội có vẻ vô cùng mềm mại tản ra hai bên vai, trên người không còn là áo chùng pháp sư cũ nữa, hẳn là hàng làm theo yêu cầu tuy không sang quý cũng rất vừa vặn hợp với người, trong đôi mắt thâm trầm không còn vẻ âm u như trước, mà là ánh nhìn u buồn khiến cho người khác muốn đưa tay vuốt đi sự u buồn ấy cho y.
"Tôi nghĩ, anh đến không phải chỉ là muốn đánh giá tôi."
Severus không kiên nhẫn mở miệng, từ lúc y đi vào Lucius vẫn nhìn chằm chằm y như vậy, thật sự khiến y chịu không nổi.
"À, thật sự là đã lâu tôi không gặp cậu. Hơn nữa cậu thay đổi lớn như vậy, chẳng lẽ không thể thông cảm cho lòng hiếu kỳ của tôi sao?"
Lucius phớt lờ nói.
"Phải không, vậy thật sự vinh hạnh cho tôi khi có được sự hiếu kỳ của một Malfoy, thế nhưng nếu so ra tôi càng hiếu kỳ với lời hẹn gặp của anh hơn."
Severus nheo nheo đôi mắt đen nhìn thẳng Lucius.
Lucius hiểu rõ y nên cũng không muốn khiến bạn tốt nổi giận, thu hồi ánh mắt càn quấy.
"Kỳ nghỉ Giáng sinh này tôi sẽ kết hôn, chân thành mời cậu tới tham gia."
"Tôi nghĩ đây chỉ là một phần của thư mời thôi."
Severus thản nhiên mở miệng, con ngươi đen như mực hiện lên một tia phức tạp, ngón tay phải vuốt vẻ ngón út tay trái, đây là thói quen gần đây của y.
"Đương nhiên, nhưng tôi cần phải bày tỏ sự cẩn thận của mình, cậu biết rõ, vì Dược Cố Định Linh Hồn của cậu."
Lucius cực kỳ thẳng thắn, xòe hai tay ra nói. Đối với với con rắn nhỏ không được tự nhiên này, thẳng thắn một chút cũng không có chỗ nào không tốt.
"Tôi sẽ gửi quà mừng đám cưới đến sớm."
Severus tất nhiên có thể cảm nhận được thành ý của vị đàn anh cùng học này, nói ra dự định của y.
Quả nhiên là giống như dự đoán của cha, Lucius cười khổ.
"Nếu cậu muốn tránh mặt Chúa tể Hắc ám, có thể đến vào buổi tối, hiện tại chủ nhân cũng không có ý định gọi cậu đến yết kiến."
"Không có liên quan gì đến việc ấy, chỉ là không muốn rước lấy phiền toái. Dù sao tôi cũng phải ở lại Hogwarts hai năm nữa."
Severus nghe vậy, mở miệng giải thích. Một khi y xuất hiện ở trang viên Malfoy, Dumbledore chắc chắn sẽ ba ngày thì hai ngày gọi đến, mà bộ tứ kia thỉnh thoảng sẽ đến gây phiền phức, Lily cũng sẽ càng không ngừng khuyên mình bỏ gian tà theo chính nghĩa, hiện tại y đã đủ bận rộn rồi.
Lucius hiểu rõ ý của Severus, yên lòng, xem ra cho dù Severus có để ý bông hoa bách hợp kia của Gryffindor, thì lập trường hướng về Slytherin cũng sẽ không thay đổi.
8| Thành kiến
Tambor vô cùng cao hứng khi biết Severus từ chối, hiện tại tất cả mọi việc đều thuận lợi, Petunia thực sự có khả năng, đồng bảng Anh của thế giới Mauggle không ngừng được đổi thành Galleons cất trữ trong Gringotts; hình tượng của Severus cũng được thay đổi không ít; bộ tứ kia tuy rằng vẫn thường khiêu khích, nhưng cũng không có hành động gì quá trớn, dọc đường đi Tambor vẫn giữ được tâm tình vui vẻ tới Spinner's End.
[Ha ha, chỉ không đến nửa năm, tôi lại thấy nhớ nơi này.]
Tambor hưng trí bừng bừng nhìn ngã tư đường của Muggle.
[Tôi không thấy việc này có gì đáng ca ngợi.]
Severus nhạt nhẽo nói.
[À, đó là vì cậu rất khinh thường người thường, nên biết rằng sự sáng tạo của bọn họ có không ít kỳ tích. Cho dù bọn họ không có ma lực.]
Tambor lấy khẩu khí tán thưởng nói.
[Xem ra người ở đại lục ma khí cho anh niềm tin tưởng rất lớn, nếu không anh chỉ ở thế giới Muggle hai tháng đã có thể hiểu biết như vậy thì thật khó tin.]
Severus châm chọc nói.
Tambor cười hắc hắc, đời trước hắn chỉ là một người thường, tất nhiên biết được người bình thường trên trái đất có sức sáng tạo và lực phá hoại lớn đến mức nào, vũ khí hạt nhân là thứ lớn mạnh hơn gấp bao nhiêu lần so với thần chú.
Nhưng Severus không thể hiểu được, mà hắn cũng không muốn nói rõ, hắn không muốn nhắc đến chuyện đời trước nữa.
"Hai tuần nghỉ này có sắp xếp gì không?"
Tambor thầm hy vọng Severus có thể ra ngoài đi dạo, nhưng cũng biết kẻ cuồng nghiên cứu như Severus không có khả năng đi ra ngoài lãng phí thời gian, càng không nói đến việc y vẫn luôn cố gắng học tập phép thuật cao cấp. May mắn rằng mỹ phẩm làm đẹp dành cho Muggle có thể dùng máy móc tự động sản xuất, bằng không với tình trạng hiện tại thì Severus quả thật không biết phải làm thế nào.
[Tôi muốn đi xem cửa hàng trước, Petunia yêu cầu rất nhiều hàng. Sau đó vẫn ở nhà như bình thường, anh có ý kiến gì?]
Severus nhíu mày, đáng tiếc là Tambor không nhìn thấy.
[Không có, chỉ muốn hỏi một chút thôi.]
Mỗi lần Tambor cợt nhả đều khiến Severus không thể nói gì, hắn ít nhất đã hơn hai mươi tuổi đi, lại không chững chạc như thế.
Khi đi vào trong cửa hàng thì Petunia đang bận rộn tiếp đón khách hàng, hiện tại không còn thấy sự tự ti và buồn bực của Petunia lúc trước, vẻ mặt rạng rỡ, trầm tĩnh tự tin, khóe miệng Severus không khỏi nhếch lên, bởi vì y dùng ánh mắt của một chàng trai nhìn một cô gái mà nhìn chằm chằm đánh giá Petunia.
[Petunia cũng là một cô gái rất hấp dẫn, trước kia chỉ là quá mức tự ti thôi.]
Tambor tự nhiên cũng chú ý đến, kẻ tự xưng là có vô số bạn gái như hắn cười đến gần như không khép miệng được.
"Severus, cậu đến rồi à, ai da, hôm nay là ngày nghỉ đầu tiên, tôi lại quên mất."
Petunia nhìn thấy Severus đứng ở một bên liền đi đến, trong mắt rõ ràng tràn đầy sự cảm kích. Cô không ngờ rằng mình cũng có thể có một cuộc sống vui vẻ như vậy, cô cũng không cần đến sự cưng chiều ngàn vạn như của cha mẹ đối với em gái nữa, cô đã tìm thấy mục tiêu của chính mình.
"Ừm, thuận tiện đến chuyển đồ."
Severus gật đầu, đi trước lên nhà kho ở tầng hai.
"A, thật tốt, gần đây cửa hàng càng ngày càng có nhiều người đến, nghe nói một chi nhánh khác ở ngoài London buôn bán cũng rất không tệ, ngay cả những nhà giàu có cũng đến đây."
Petunia hưng phấn giải thích, trong việc này chủ yếu là phương pháp điều phối của Severus, nhưng chiến lược bán hàng của cô cũng rất thành công.
"Cảm ơn, thật khiến chị vất vả rồi. Nếu không có chị cố gắng như vậy, cũng sẽ không có thành công như bây giờ."
Nửa năm nay thường xuyên tiếp xúc và trao đổi thư từ khiến Severus có thêm vài phần kính trọng với cô gái từng mang nặng lòng đố kỵ này, cô cũng chỉ là một cô con gái muốn có được sự khen ngợi của cha mẹ mà thôi.
Nghe được sự khen ngợi của Severus, nụ cười của Petunia không khỏi càng thêm rạng rỡ. Cô vốn rất ghét Snape cùng một loại giống như Lily, lầm lì không thích nói chuyện lại luôn mặc đồ cũ nát, cho nên ấn tượng đầu tiên thật sự là không tốt, nhưng hiện tại phát hiện ra đó là một cậu bé kiên cường, thông minh, tuy cứng đầu nhưng lại biết phấn đấu, cô bắt đầu kính nể y, lúc đầu Lily cũng muốn tạo ra ma dược cho người nhà sử dụng, nhưng phải pha loãng rất nhiều, cho dù có hiệu quả tốt nhưng cũng mang đến tác dụng phụ rất lớn, mà cậu bé nghèo khổ này lại có thể chỉnh sửa tạo ra nhiều sản phẩm tốt như vậy, không biết cậu ta làm việc ở đâu, nhưng chỉ trong vòng thời gian nửa năm cô đã có thể mua một tòa nhà hai tầng độc lập. Cha mẹ cô hiện tại cũng có thêm vài phần nể trọng cô.
Severus nhanh chóng quay về Spinner's End, đương nhiên cũng không biết ngày hôm đó sau khi Petunia về nhà thì, hai chị em nhà Evans lại không hòa thuận.
Mùa đông rét lạnh, tuyết lớn rơi nhiều, trên đường chỉ có lác đác vài người đi đường. Trong một công viên cách nhà Lily không xa, Severus đang tán gẫu với Lily.
"Thời tiết quả thực là lạnh quá, sớm biết thế chúng ta nên ở nhà. Dù sao ấn tượng của cha mẹ mình với cậu đã tốt hơn rất nhiều."
Lily bĩu môi lẩm bẩm, sau đó kinh ngạc phát hiện ra người mình ấm áp hẳn lên.
"Severus, cậu dám dùng phép thuật sao? Sẽ bị cảnh cáo đó."
Lily đầu tiên là mỉm cười vui vẻ, sau đó lông mày đáng yêu nhăn lại.
"Không sao, bọn họ không điều tra ra được đâu. Mình dùng vài dụng cụ che đi dao động phép thuật ở nơi này."
Severus cười khẽ.
"Oa, lại có thứ dụng cụ như vậy sao, cho mình xem với được không?"
Lily hiếu kỳ. Sau đó kinh ngạc kêu to không ngừng khi nhìn thấy vật Severus lấy ra.
Kia thực ra là một cái vòng tròn nhỏ Severus tạo ra khi học thuật luyện kim, y có thể tạo nên một vòng bảo vệ ngăn cản sự dò xét giống như trang viên của quý tộc, chỉ là phạm vi chỉ giới hạn trong hai thước. (1 thước = 0.23m)
"Severus, đây là được người khác tặng hay là cậu mua vậy, quả thực không tệ."
Gương mặt của Lily tràn đầy sự ngưỡng mộ, cô rất bất mãn việc những ngày nghỉ ở nhà không thể dùng phép thuật, bằng không nhất định cô có thể làm cho cha mẹ xem.
"Tặng cho cậu đấy, là mình tự làm. Chỉ là lần này số lượng có hạn, nhiều nhất chỉ làm được năm lần, và trong khoảng cách là hai thước."
Severus vẫn rất hào phóng với Lily, thấy cô thích liền đưa qua.
"Oa, tốt quá, cảm ơn. Severus cậu thật lợi hại."
Lily ngọt ngào nói cảm ơn.
"Lễ Giáng sinh ngắn như vậy thực ra cũng không cần đến phép thuật mà, sao cậu lại vui mừng như vậy chứ?"
Severus có chút kinh ngạc, hoàn cảnh gia đình Lily rất tốt, đồ dùng trong nhà cũng được trang bị đầy đủ, nếu không ra khỏi cửa, căn bản không cần dùng đến thần chú giữ ấm, hơn nữa y cũng đã nói số lần làm được rất ít, khoảng cách giới hạn lại ngắn, đối với cô căn bản là không cần thiết.
"Đều do Petunia cả, chị ấy nói thế giới phép thuật ngoại trừ ma dược ra thì những thứ khác đều không dùng được, vừa lúc để chị ấy nhìn thấy phép biến hình của mình thôi."
Lily không vui oán giận.
"Dù như vậy, đó cũng là vì cô ấy không hiểu về thế giới phép thuật, cậu không cần phải giận mà."
Severus nhíu mày, mở miệng khuyên nhủ.
"Nhưng mà cha mẹ không ngờ cũng đồng ý với điều ấy, hơn nữa họ còn dự tính muốn mình về đây sau khi tốt nghiệp. Mình ở Hogwarts bảy năm cũng đâu phải là học không."
Gương mặt Lily tràn đầy sự không vui.
"Cha mẹ cậu đều là người thường, có suy nghĩ như vậy là rất bình thường, bọn họ cũng chỉ là lo lắng cho cậu, nếu cậu sống ở thế giới phép thuật, bọn họ sẽ không thể chăm sóc cậu được."
Bình thường Severus tuy rằng ăn nói rất độc miệng, nhưng khi đối diện với Lily lại dịu dàng nhỏ nhẹ, rất nhẫn nại.
"Sao cậu cũng nói như vậy với mình chứ, mình ở thế giới Muggle chỉ có bằng tiểu học thì làm gì được. Hơn nữa cha mẹ mình cả ngày cứ nói Petunia hiện tại tự dựa vào bản thân cũng đã có được cuộc sống tốt như vậy, mình nên học tập chị ấy, tự nuôi được bản thân mình, có khả năng hoàn thành tốt việc nhà. Bọn họ cảm thấy mình không biết làm việc gì cả, mẹ ngày nào cũng bắt mình học làm việc nhà. Nói cái gì mà phép thuật cũng không thể biến ra đồ ăn cho vào miệng mình."
Tâm trạng của Lily mấy ngày qua vẫn không tốt, bản thân luôn luôn là người được khen ngợi, ở nhà trong mắt cha mẹ lại không bằng chị gái chỉ là một Muggle khiến cô rất buồn bực, biết rằng Severus là có ý tốt, ngữ điệu vẫn không được tốt.
"Chẳng lẽ cậu muốn biến vật gì thành thứ có thể làm đồ ăn không được sao, giống như giáo sư McGonagall có thể biến cái bàn thành một con heo ấy."
Severus tất nhiên là không để ý đến ngữ khí của Lily, ngược lại bắt đầu trêu đùa, y nghĩ Lily luôn vui tươi chỉ đang nổi tính giận dỗi thôi.
"Cái gì chứ, hiện tại bọn họ cảm thấy phép thuật ngoại trừ ma dược ra thì không có thứ gì dùng được hết, mình chỉ cần biến ra được một cái tẩu thuốc xinh đẹp là được, cha nhất định sẽ thích, cũng không cả ngày nói gì mình nữa. Về phần sự lo lắng của họ, tuy rằng mình có thể hiểu được, nhưng mình không muốn sống ở thế giới Muggle, nhỡ lúc nào đó có chút sự cố nhỏ về phép thuật lại khiến cả đống người hoảng sợ."
Lily dường như đang nghĩ đến việc cha mẹ sẽ kinh ngạc như thế nào mà gương mặt trở nên vô cùng kiêu ngạo tự đắc.
"Cậu dự tính tương lai sẽ chọn công việc gì, sắp đến kỳ thi Pháp thuật Thường đẳng rồi đấy?"
Severus thấy quyết tâm ở lại thế giới phép thuật của cô rất mạnh, trong ánh mắt liền lướt qua một tia khác thường.
"À, việc này mình vẫn chưa nghĩ xong, nếu có thể đến làm trong St. Mungo cũng tốt, khả năng ma dược của mình không tệ, nhưng thần chú thực tế không được tốt, bằng không mình muốn trở thành Thần Sáng, nhưng mà cha mẹ chắc chắn sẽ không đồng ý. Nếu là St. Mungo thì chắc họ sẽ đồng ý, nhưng thi vào St. Mungo rất khó."
Gương mặt Lily tràn đầy sự khát khao.
Severus thản nhiên mỉm cười.
"Thành tích của cậu vốn không tệ, hẳn là sẽ không thành vấn đề đâu."
Sau khi nhìn thấy nụ cười vui vẻ của Lily, vẻ mặt y càng trở nên phức tạp.
[Đóa hoa bách hợp Gryffindor của cậu thật đúng là chính nghĩa mười phần, còn muốn làm Thần Sáng nữa.]
Tambor cười khẽ.
[Lily là Gryffindor coi trọng chính nghĩa nhất.]
Severus nhìn Lily nhẹ nhàng rời đi, cũng chậm rãi trở về Spinner's End.
[Nhưng vị Gryffindor tôn trọng chính nghĩa này lại dự định rời xa cha mẹ đã vất vả nuôi dưỡng mình để tự bay đi mà. Hơn nữa tôi không tin là cậu không phát hiện ra, hôm nay cô ta không vui là vì cha mẹ cô ta so sánh cô ta với Petunia, bình thường chắc chắn luôn là cô ta được khen, kỳ nghỉ lần này lại thay đổi, cô ta không có khả năng như Petunia, ngay cả việc nhà cũng không biết. Đóa hoa bách hợp của cậu cũng chỉ là người bình thường. Cô ta vui vẻ đến vậy khi nhận được thứ dụng cụ nhỏ kia, cũng là vì hy vọng có thể lấy lại được ánh mắt khen ngợi của cha mẹ. Suy cho cũng là tâm lý muốn khoe khoang của một cô gái nhỏ thôi. Nhưng khác với Petunia chúng ta gặp ngày đó, hiện tại chắc chắn cô ấy đã không thèm liếc mắt để ý đến việc này rồi.]
Tambor cười lạnh nói.
[Tôi biết anh đang muốn nói cho tôi biết điều gì, tôi cũng biết hết những việc đó.]
Trong con ngươi đen láy thâm thúy của Severus lộ ra bi ai vô tận, lại không có ai nhìn thấy.
[À, tôi chỉ là nhìn thấy không quen thôi.]
Tambor dừng lại một chút, vô cùng thẳng thắn nói tiếp:
[Tôi chỉ cảm thấy cô ta không xứng đáng được cậu đối xử như vậy, cậu xem cậu thậm chí còn vì cô ta mà từ chối thiếp mời của Lucius.]
[Tôi từ chối Lucius là vì không muốn bản thân khi còn đang ở trong trường đã khiến hiệu trưởng chú ý đến. Về phần Lily, có đáng giá hay không anh không cần để ý.]
Severus vẻ mặt lạnh nhạt đi về phía trước.
Tambor không nói gì nữa.
Lần sau khi gặp lại Lily thì, mỗi lần Lily nhắc đến Petunia trên mặt đều mang theo sự tức giận:
"Chị ấy lại nói rằng biến hình không thể kéo dài mãi, nếu bán cho người khác thì giống như lừa gạt. Chị ấy đúng là bị tiền che hết mắt rồi. Sớm biết vậy lúc trước không cần nhờ cậu giúp đỡ chị ấy."
Severus nghe xong cũng không nói gì, chỉ là khi Lily rời đi thì lẳng lặng nhìn theo bóng dáng của cô thật lâu.
9| Hiểu lầm
Kỳ nghỉ Giáng sinh quả là ngắn ngủi, Tambor cảm thấy mình chưa kịp nhìn thấy thứ gì mới mẻ thì đã phải quay lại Hogwarts, Severus lại không quan tâm, với y mà nói thì nơi nào cũng giống nhau, Lily cảm thấy bản thân giống như được giải phóng, hai tuần này đối với cô mà nói quả thực là cực hình.
"Cho nên mấy ngày nghỉ của cậu khốn khổ như vậy sao?"
Mary McDonnell chăm chú nghe Lily kể hết, đồng tình hỏi.
"Đúng vậy, chị của mình càng ngày càng đáng ghét, nếu không thì mình cũng không phải làm nhiều việc nhà như vậy."
Lily rất không vui nói.
"Ừm, chị của cậu quả thực là khó chịu, lần trước cậu còn kể rằng chị ấy làm việc rất tốt trong cửa hàng của Snape mà."
Mary khó hiểu hỏi.
"Cho nên chị ấy mới nói thế giới phép thuật chỉ có ma dược là dùng được, cha mẹ mình cũng tin, mình thật vất vả mới biến ra được một cái tẩu thuốc rất đẹp, chị ấy lại nói cái đó không thể biến hình mãi mãi, ngay cả bán cũng không bán được. Cậu nói xem có phải chị ấy chỉ biết đến tiền không?"
Lily tức giận lớn tiếng nói:
"Nếu không phải Severus nể mặt mình, sao chị ấy có được cơ hội như thế, mẹ nói muốn mình học làm việc nhà chị ấy liền nói mình cái này không đúng, cái kia không được. Căn bản là đố kỵ nên muốn trả thù mình mà. Hừ!"
"Thực ra nếu cậu trở thành chủ của chị ấy, chị ấy không phải sẽ tự khắc thay đổi sao, cũng sẽ không nhắc đến vấn đề tiền bạc nữa. Cha mẹ cậu cũng sẽ cho rằng không biết việc nhà không phải việc gì lớn, dù sao cậu cũng có thế bỏ tiền ra thuê người về mà!"
Mắt Mary sáng lên đưa ra chủ ý.
"Sao có thể như thế chứ?"
Lily hoảng hốt.
"Đều là dùng ma dược thì sao lại không thể, thành tích ma dược của cậu cũng rất tốt, nghiên cứu cẩn thận rồi nhờ cha mẹ cậu bỏ vốn mở cửa hàng bán mỹ phẩm, chị cậu còn có thể đi giúp Snape mà không giúp cậu sao, các cậu là chị em ruột mà."
Vẻ mặt Mary biểu thị rằng đây là việc tất nhiên.
"Mình thử rồi nhưng không được."
Lily uể oải lắc đầu.
"Cậu có thể nhờ Snape mà, cậu ta sẽ không từ chối đâu."
Mary mở miệng gợi ý.
"Không tốt lắm đi? Đó là phương pháp nghiên cứu điều chế riêng của cậu ấy."
Lily do dự nói.
Mary mỉm cười:
"Có gì đâu chứ, trước kia không phải cậu vẫn thường hỏi cậu ta về ma dược sao, cậu cũng không phải là muốn phương pháp điều chế, chỉ cần biết phải thay đổi thế nào thôi, sau đó có thể thử nghiệm, lại nói đến lúc đó chỉ cần cậu không bán sản phẩm giống của cậu ta là được rồi."
Sau đó thấy Lily không nói gì thêm liền nở nụ cười đầy thâm ý.
Hai cô gái không chú ý đến, tuy rằng xe lửa rất ồn, nhưng lần này hai cô ngồi ở toa thứ hai tính từ đuôi tàu lên, lại không hề hạ giọng, người ngồi ở toa đằng sau hai cô có thể nghe được vô cùng rõ ràng.
[Thật đúng là một chủ ý tốt. Severus, đóa hoa bách hợp của cậu có vẻ cũng không thuần khiết lương thiện như cậu nghĩ. Nếu như Lily thật sự đến tìm cậu, cậu sẽ đồng ý sao?]
Tambor cười khẽ hỏi, thấy Severus trầm mặc, cũng không để ý tiếp tục nói:
[Cậu đương nhiên là sẽ đồng ý, chẳng qua cậu chỉ mất đi một chủ cửa hàng có năng lực. Dù sao chỉ mất thời gian thời gian nửa năm đã kiếm được đống Galleons cao như vậy, Lucius cũng liên tiếp tìm cậu nhờ chế tạo ma dược, thù lao cũng rất lớn, vì đóa bách hợp của cậu quả thật là không cần để tâm. Chỉ là không ngờ vì lòng tốt trước kia của cậu, lại tạo thành ngăn cách giữa hai chị em bọn họ.]
[Tôi cũng nghe thấy rồi, anh không cần phải nhấn mạnh như thế. Tôi nghĩ ấn tượng của anh về Lily vốn rất tốt, thì ra chỉ là ảo giác của tôi.]
Severus rõ ràng phát hiện sự phẫn nộ của Tambor, cùng với ác ý và châm chọc trong ngữ điệu.
[Tôi chỉ là cảm thấy bị lừa gạt, vốn lúc đầu tôi còn cảm thấy đó là một cô gái trong sáng lương thiện.]
Tambor dứt khoát biểu lộ sự tức giận bị đè nén.
[Cô ấy vẫn là Gryffindor trong sáng lương thiện như trước đây không phải sao? Chúng tôi là bạn bè rất tốt, thường xuyên thảo luận mọi vấn đề, cho dù cô ấy muốn trực tiếp thay đổi phương pháp điều chế, tôi cũng không cảm thấy có gì sai, anh chỉ là chán ghét việc Mary McDonnell tính kế mà thôi.]
Severus thở dài nói, trong mắt lại ẩn chứa cuồng phong, ngón cái và ngón trỏ tay phải không ngừng vuốt ve ngón út tay trái.
[McDonnell kia dù muốn tính kế cũng phải xem quý cô Evans có đồng ý hay không không đúng sao? Lợi dụng bạn bè cũng không sao à? Tôi thật sự cảm thấy cái giá cậu phải trả rất không đáng.]
Lời lẽ của Tambor vô cùng chính nghĩa, lại đổi lấy sự tức giận của Severus.
[Được rồi, tôi làm vậy có đáng giá hay không không đến lượt anh phán xét.]
Chỉ có một mình ở trong tiềm thức, Tambor cũng không vì lòng tốt của mình bị trách cứ mà oán giận, ngược lại còn nở một nụ cười đắc ý.
Khoảng gần một tháng sau, Lily quả nhiên nhăn nhăn nhó nhó đến tìm Severus hỏi về cách làm. Severus rất thẳng thắn đồng ý, ma dược của Lily đúng là không tệ, sau khi nắm được phương pháp cũng có thể miễn cưỡng điều chế ra ma dược làm đẹp thích hợp dùng cho Muggle.
Tháng 2 năm 1976, nhà Evans quả nhiên mở một cửa hàng mỹ phẩm, nhưng người kinh doanh không phải Petunia mà là bà Evans.
Đầu tháng 5 năm 1976, Lily bởi vì Mary McDonnell bị hai học sinh của Slytherin làm nhục mà Severus khoanh tay đứng nhìn liền chất vấn Severus.
"Bọn họ cũng không làm gì mà?"
Severus giải thích. Thực ra đã thật lâu bọn họ không có tranh chấp như vậy.
"Không làm gì, nhưng đó là ma thuật hắc ám tà ác, mà cậu nhìn thấy, vì sao lại không ngăn cản?"
Lily kêu lên.
"Lily, cậu thấy mình phải làm thế nào? Cô ấy cũng không có liên quan gì đến mình, cậu muốn mình ngang nhiên đối nghịch với bạn học cùng một nhà sao?"
Mặt Severus đỏ lên, bi ai nồng đậm tràn ra khỏi khóe mắt.
"Nhưng cô ấy là bạn của mình, hơn nữa đây là lỗi của đám Avery và Mulciber, sao cậu lại không thể ra mặt, chẳng lẽ mỗi lần trước đây không phải là mình cũng giúp cậu sao, đám James và Sirius cũng là bạn học cùng nhà của mình mà."
Lily không hề để tâm đến lý do của Severus, quay đầu nổi giận đùng đùng rời đi.
Để lại Severus ngây ngốc đứng im một chỗ. Tambor cảm thán nói:
"Không ngờ việc này vẫn xảy ra."
"Anh đã sớm biết sẽ xảy ra?"
Severus thu hồi cảm xúc, dứt khoát xoay người rời đi.
"Ừ, thật ra lúc trước chúng ta mở cửa hàng mỹ phẩm không phải là cũng muốn giảm bớt sự căng thẳng trong quan hệ của cậu và Lily sao, chỉ là không ngờ vẫn đi đến bước đường này."
Tambor thì thầm nói.
"Vậy anh hẳn là tế ti nổi tiếng của đại lục ma khí đi, có thể tính toán chính xác như vậy."
Lời nói của Severus không nghe ra được bất cứ cảm xúc nào. Hoặc là vì mọi cảm xuc của y đều bị sự phẫn nộ và không thông cảm của Lily đánh tan rồi.
"Ha ha, tôi đã nói vận mệnh của con người luôn mờ mịt vô định, chủ yếu là tự do bản thân quyết định, tuy rằng cậu đã sửa lại không ít, nhưng Lily lại không hề thay đổi, hơn nữa với tình hình hiện nay của thế giới phép thuật, các cậu muốn giữ vững tình bạn này sẽ phải hao hết tâm lực."
"Đúng không?"
Khóe miệng Severus nhếch lên thành một nụ cười giả dối, trong mắt tràn ngập sự giễu cợt.
Ở nơi hai người vừa rời đi, Sirius và James đột nhiên xuất hiện ra từ không khí.
"James, lần này cậu thật quá đáng, lại giật dây Mary trực tiếp phá hỏng tình bạn giữa Lily và Snape."
Vừa rồi Sirius rõ ràng nhìn thấy bi thương cùng với không cam lòng trong mắt Severus, trong lòng chợt thấy đau xót, cho dù chịu thương nặng đến đâu, cậu cũng chưa từng nhìn thấy Snape lộ ra vẻ mặt đau đớn như thế. Giờ phút này cậu thậm chí vì sự bi thương của Snape mà nghi ngờ bạn tốt của mình.
"Hừ, cậu ta vốn không xứng làm bạn với Lily."
James ngẩng cao đầu, không hề để tâm đến lời nói của bạn tốt, chạy theo hướng Lily rời đi. Sirius giậm chân, cũng đuổi theo.
Lịch sử vẫn luôn cứng đầu chạy theo quỹ đạo vốn có của nó, tháng sáu khi kỳ thi Pháp thuật Thường đẳng kết thúc, nhóm Đạo tặc liền vây Severus lại một chỗ.
"Expelliarmus!"
Bên cây sồi cạnh hồ nước, Severus và đũa phép của y bị đánh rơi xuống đất. Người xung quanh đứng xem đều cười ha ha, càng thu hút thêm nhiều người đến xem.
"Levicorpus!"
Nhưng việc ngoài ý muốn đã xảy ra, Severus không hề bị treo người lên, thì thầm một tiếng 'Protego', ngược lại chính cậu ta thấy mình bị treo lên giữa không trung.
Sirius vốn muốn ngăn một màn trước mắt, cậu chú ý đến đũa phép đã bị đánh bay của Severus đang nằm trong tay y. Thần chú triệu hồi không phát ra âm thanh sao? Người đứng vây xung quanh xem cũng kinh ngạc kêu to. Đám người Sirius đang định uy hiếp Severus buông James ra, Lily liền chạy đến đây.
"Severus, cậu đang làm cái gì vậy?"
Lily nhìn James đang bị treo giữa không trung, Severus vốn vẫn chưa làm lành với cô càng khiến cô thêm tức giận.
"Mình không làm gì cả!"
Severus hạ cánh tay cầm đũa phép xuống, vẻ mặt phức tạp nhìn Lily.
"Đây còn là không làm gì sao? Mau buông cậu ấy xuống!"
Lily lớn giọng kêu lên.
"Lần trước cậu không tự tay làm, cho nên lần này cũng muốn dùng thử phép thuật hắc ám một lần sao?"
"Lily, là cậu ta ra tay đánh lén trước."
Severus có chút vô lực nhìn cô.
"Vậy nên cậu có thể dùng phép thuật hắc ám để đối phó với cậu ấy, cậu quả nhiên là cùng một giuộc với đám Slytherin kia."
Lily vẫn phẫn nộ như trước.
"Đây không phải là ma thuật hắc ám, hơn nữa mình cũng không..."
Lời giải thích của Severus còn chưa nói xong đã bị lời nói bén nhọn ác độc của Lily chặn ngang.
"Trước đây mình còn cảm thấy là đám James không đúng, không ngờ sự thật bày ra trước mắt cậu vẫn còn không muốn thừa nhận, thật sự là khiến tôi cảm thấy ghê tởm. Chúng ta không còn là bạn nữa."
Dưới tình huống Severus còn chưa kịp kêu lên giữ lại, Lily đã tức giận xoay người rời đi, mái tóc đỏ như lửa tung bay sau lưng, lại đâm thật sâu vào hai mắt của Severus.
"Mình chỉ dùng thần chú phòng thân mà thôi."
Severus nói nhỏ đến mức không có ai nghe thấy, con ngươi đen láy sâu thẳm phủ đầy bi ai và tuyệt vọng.
Sirius đầu tiên là lo lắng nhìn lướt qua Severus, sau đó vẫy vẫy đũa phép về phía James.
"Finite Incantatem!"
Chỉ thấy James vẫn bị treo lên như cũ, thần chú không có tác dụng sao?
"Đó là thần chú do Snape sáng tạo ra, hình như phải dùng thần chú riêng để hóa giải, Sirius, cậu thử nhớ lại xem."
Remus thấy thế liền đi đến bên cạnh Sirius đề nghị.
Sirius gật đầu, cố gắng nhớ lại.
"Liberacopus!"
'Rầm' một tiếng, James rơi xuống mặt cỏ.
Peter Pettigrew đi lên đỡ cậu ta dậy, lại kinh ngạc phát hiện James không hề có chút uể oải nào, ngược lại còn đang nhếch miệng cười.
"James, cậu không sao chứ?"
Đầu óc không phải là có vấn đề rồi đi. Chỉ có Remus nghĩ đến những lời Lily vừa nói, thở dài.
Quả nhiên James thở ra một hơi, không quan tâm đến sự chật vật của bản thân lúc này.
"Ha ha, các cậu đã nghe thấy rồi chứ, rốt cuộc Lily cũng dứt khoát cắt đứt với Snivellus kia rồi."
Sirius siết chặt nắm tay, suýt chút nữa không nhịn được đấm vào mũi cậu ta một cái.
Ở một nơi khác, Severus bước chân lảo đảo vừa quay về phòng ngủ đã ngã gục xuống giường, ma lực trong cơ thể bắt đầu bạo phát, bóng người trên giường giống như dần dần bị vây trong một cơn lốc xoáy lớn.
10| Dã tâm
Ở sâu trong tiềm thức của Severus, Tambor lộ ra vẻ mặt mừng rỡ như điên, tham lam cảm nhận sự kích động của một linh hồn khác. Gã rốt cuộc đã có thể chiếm được khối thân thể này.
Linh hồn của Severus bị sương trắng bao vây vẫn run rẩy không ngừng, bi thương vô hạn từ trong thân thể tràn ra.
"Cho nên ngươi không phải là muốn ta giúp ngươi sống lại, mà là muốn cơ thể của ta?"
"Đương nhiên, cho dù cậu có trí tuệ như thế nào, muốn giúp ta sống lại là thiên khó vạn khó, huống chi từ sau khi thần khí 'hư không' của ta dính máu của cậu liền nằm trong bàn tay cậu, ta với thân thể của cậu rơi vào tình thế bắt buộc."
Tambor bỏ đi bộ dáng cợt nhả trước nay, vẻ mặt tràn đầy đắc ý cùng điên cuồng.
Nhìn Severus không ngừng giãy dụa, Tambor cười ha ha. Rất nhanh sẽ có được cơ thể một lần nữa khiến gã gần như không kiềm chế được chính mình.
" 'Hư không' bị cậu trích máu nhận chủ, không thể rời khỏi thân thể của cậu, mà ta không thể từ bỏ hư không. Lúc trước cậu gặp phải người sói thì thân thể gần như đã bị phá vỡ, ta nghĩ rằng linh hồn của cậu nhất định sẽ không chịu nổi sức ép nặng nề, cho nên kéo cậu vào tiềm thức để cắn nuốt cậu, không ngờ cậu lại kiên cường như thế, vừa mới mất cha mất mẹ linh hồn lại lâm vào tuyệt cảnh, mà linh hồn vẫn ngưng tụ như cũ. Cho nên ta chỉ có thể làm thân với cậu để tìm cơ hội tiếp theo. Người cậu để ý duy nhất chỉ có đóa hoa bách hợp kia, mà sau vài lần tiếp xúc ta đã sớm phát hiện đóa hoa bách hợp này cũng chỉ là một cô bé bình thường khờ khạo ham hư vinh, có lẽ còn có chút tự mãn chính nghĩa. Cho nên ta cố ý cho Petunia cơ hội để cô ta thành công, cho cậu nhìn thấy bộ mặt thật của cô bé mà cậu yêu quý, hoặc là cậu vốn đã ẩn ẩn biết rồi, nhưng tấm màn bị ta xé ra khiến cậu thật sự thất vọng. Cho dù cậu đã cho Lily Evans biết phương pháp chế tạo thuốc, Petunia tất nhiên vẫn sẽ không đồng ý rời khỏi cửa hàng Snape, cho nên Lily càng bất mãn với cậu, sau đó vì khắc khẩu với McDonnell và lần hiểu lầm này mà quyết liệt, chuyện này vốn sẽ xảy ra, tuy rằng quá trình có khác đi nhưng kết quả vẫn giống nhau. Linh hồn của cậu hiện tại đang dần dần tán loạn, tâm tình khi bị cô bé mình muốn bảo vệ lại nói mình ghê tởm thế nào? Ha ha ha..."
Tambor vừa hấp thụ sương trắng vừa cười to tự mãn.
"Vốn sẽ xảy ra?"
Severus vẫn nhìn linh hồn của người đàn ông dị quốc muốn chiếm thân thể của mình, vừa cắn nuốt linh hồn của mình vừa lộ ra gương mặt dữ tợn, sau khi nghe được những lời của gã thì vẻ mặt càng thêm tuyệt vọng.
"Không sai, thực ra để ta cắn nuốt không phải là càng tốt sao? Cuộc đời của cậu đã được định sẵn sẽ là bi kịch, năm thứ năm dứt khoát với Lily, sau đó gia nhập Tử Thần Thực Tử triệt để đi ngược hướng với Lily, sau đó thậm chí còn hại chết cô gái mình yêu thương, tiếp đó vì đứa con của tình địch với người mình yêu mà phản bội quân vương của mình, vì đứa bé giống James Potter như đúc mà vào sinh ra tử, cuối cùng phát hiện tất cả chỉ là dối trá. Ta tuyệt đối không lừa gạt cậu, nếu không sự việc hôm nay sao có thể xảy ra chứ, cho dù quá trình hoàn toàn khác biệt, nhưng cô bé của cậu vẫn từ bỏ phần tình cảm này. Cuộc sống thống khổ tuyệt vọng như vậy thì cố chấp làm gì. Cậu đã không thể trốn thoát, vậy không bằng ngoan ngoãn cống hiến thân thể của cậu, ta có thể cam đoan, tuyệt sẽ không kéo dài quỹ đạo sinh mạng của cậu, Lily chắc chắn sẽ không chết vì cậu."
Tambor nhìn thấy Severus đã ngừng giãy dụa liền khuyên bảo, phải biết rằng gã muốn cắn nuốt một linh hồn mạnh mẽ, cho dù linh hồn kia vốn không ổn định, nhưng cũng cần hao phí một lượng tinh thần lực khổng lồ. Sau đó lại cho y một kích trí mạng cuối cùng.
"Huống chi hiện tại cậu căn bản không thể chạy thoát."
"Hy vọng ngươi có thể làm được."
Sự tuyệt vọng trong mắt Severus biến mất, cuối cùng ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn Tambor một cái, con ngươi đen láy thâm thúy mang theo vô hạn bi ai cùng quyết tuyệt, thậm chí còn có một chút châm biếm. Linh thể bỗng nhiên phát ra một luồng sáng trắng mạnh mẽ chói mắt, thậm chí tiềm thức cũng bắt đầu rung động. Tambor không kìm được nheo mắt lại, đợi luồng sáng tan đi, gã kinh ngạc phát hiện ra trong tiềm thức chỉ còn lại duy nhất linh hồn của gã.
Là linh hồn của Snape tự động tiêu tán? Gã cẩn thận kiểm tra toàn thân, phát hiện đúng là không có một linh hồn khác tồn tại, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, tuy rằng không thể cắn nuốt linh hồn của Snape, không chiếm được ký ức và tinh thần lực của y, nhưng ít nhất cũng không tồn tại nguy cơ bị cắn ngược lại.
Hơn nữa gã và Snape sớm chiều ở chung đã hơn một năm, nên hiểu rõ thì hiểu rõ hết rồi, huống chi trong khoảng thời gian này Snape luôn có thay đổi, cho dù hiện tại cách nói chuyện của hắn có hơi chút không giống cũng sẽ không có người hoài nghi. Lại nói trong trường học Snape chỉ có một người bạn tốt nhất là Lily, hiện tại cũng đã cắt đứt. A, việc này thật đúng là quá may mắn.
Tambor nắm quyền khống chế khối thân thể này, mở hai mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà loang lổ, suy nghĩ cẩn thận về tình hình trước mắt. Lily rất nhanh sẽ phát hiện ra chân tướng của sự việc đổ oan kia, hiện tại gã có thể công cũng có thể thủ. Nếu hiện tại muốn nghiêng theo Dumbledore, chỉ cần rộng lượng tha thứ cho Lily là được; nếu không đầu quân cho phù thủy chính nghĩa, vậy cứ ôn hòa lạnh nhạt với Lily.
Không đúng, Snape từng nói qua y không có lập trường để lựa chọn, vậy trước tiên vẫn cắt đứt trước đi, dù sao gã cũng không thích đóa hoa bách hợp kia, bạn gái trước đây của gã xinh đẹp hơn nhiều.
Đợi đến khi tốt nghiệp có thể xem xét tình hình một chút, nếu thế giới phép thuật quá nguy hiểm thật sự không ở lại được, gã liền trốn đến thế giới Muggle, dù sao thế giới Muggle lớn như vậy, nếu gã trốn được đến Châu Mỹ hoặc Châu Á, ai có thể tìm nổi gã chứ. Từ lúc gã tốt nghiệp đến lần hủy diệt đầu tiên của Chúa tể Hắc ám vẫn còn khoảng thời gian ba năm, gã nhất định sẽ không làm trò xiếc gián điệp hai mặt kia nữa.
Tambor tạm thời đặt tính toán trong lòng xuống, đắc chí cảm thận niềm vui sướng được làm người một lần nữa, không hề biết thẹn mà chiếm cứ thân thể người khác, không ngại trời tru đất diệt.
Khi gã hai mươi tuổi là lần đầu tiên xuyên đến đại lục ma khí, vừa vặn bám lên người một thiếu niên vừa chết, linh hồn của thân thể kia hẳn là đã tiêu tán hoặc là đi gặp thần Sáng thế cũng không chừng. Sau đó gã phát hiện ra tinh thần lực của gã mạnh mẽ dị thường, hơn nữa còn tương tác với sức mạnh của nguyên tố lửa nước cực đại của thiếu niên, tiếp đó gã trải qua những ngày giống hệt như nhân vật nam chính ngựa giống trong tiểu thuyết, tiền tài, quyền thế, người đẹp thu hết vào tay, chỉ là đến cuối cùng, đám phụ nữ của gã bắt đầu nhằm vào vị trí người được gã yêu nhất, thế nhưng người đàn bà gã yêu nhất lại cùng với gia tộc của gã phản bội gã, nếu không có 'hư không', gã ngay cả linh hồn cũng không thể bảo toàn được.
Tuy rằng Snape đồng ý giúp gã sống lại, nhưng không thể nói trước gã sẽ có được một thân thể như thế nào, một khi rời khỏi thân thể Snape, cũng có nghĩa rằng gã sẽ vĩnh viễn mất đi 'hư không' của gã, thứ kia là gã tìm được khi còn ở đại lục Ma khí trong một lần thám hiểm trong di tích của một vị thần đã thăng thiên, gã vẫn chưa từng hiểu rõ được cách sử dụng của 'hư không', cho nên chỉ để làm vật tùy thân mang theo người, ai ngờ khi gã rơi vào tuyệt cảnh bị cuốn vào lốc xoáy không gian, 'hư không' lại bảo vệ cho linh hồn của gã ở không gian bị xé rách. Cho nên gã nhất định không thể bỏ lại nó được.
Hơn nữa mặc dù thân thể Snape có phiền phức nhất định, nhưng thực ra rất dễ giải quyết. Y là trẻ mồ côi, người bạn tốt nhất cũng rời bỏ y, về phần thiên phú ma dược, một năm này gã đã quan sát vô số lần Snape điều chế ma dược, có lẽ phương diện này không bằng được y, nhưng đã không phải là vấn đề. Huống chi thiên phú chiến đấu của gã rất cao, tuy rằng nơi này không thể phát động phép thuật cực mạnh giống ngày trước, nhưng phát minh ra thần chú ma thuật có sức sát thương mạnh vẫn dễ dàng, người khác cũng sẽ không cảm thấy kỳ lạ, thậm chí còn có thể khen thần chú ma thuật của gã xuất sắc. Bởi vì Snape vốn theo đuổi sức mạnh, là một nam phù thủy thích phép thuật hắc ám.
Tambor sung sướng tưởng tượng đến tương lai như cá gặp nước, cuộc sống tốt đẹp thu hết tiền tài, quyền thế, mỹ nữ, dần dần chìm vào ngủ say, không hề để ý ở ngón út bên trái nhìn như không có gì cả, một vòng sáng màu đen nhàn nhạt dạo qua 'hư không' một vòng, lập tức biến mất.
Tambor không ngờ rằng lần này ngủ, khi tỉnh lại đã là năm giờ chiều ngày hôm sau. Hẳn là do thân thể phải nhận kích thích quá mạnh, gã cảm thấy rất đói bụng, Tambor ngẫm nghĩ, đẩy cửa đi ra ngoài.
Trong phòng sinh hoạt chung của Slytherin, đám rắn nhỏ ưu nhã cao ngạo đang ngồi thảo luận các đề tài. Thấy Tambor đi ra, tất cả đều yên lặng dùng ánh mắt mờ mịt nhìn gã, bọn họ đều đã biết thần chú không phát thành lời được phóng ra hôm qua. Slytherin tôn trọng thuần huyết, nhưng cũng tôn kính kẻ mạnh, đây là nhà có thực lực mạnh nhất, bọn họ theo đuổi huyết thống thuần khiết cũng là vì năng lực cực mạnh.
"Severus, cậu quay về ký túc xá từ buổi chiều hôm qua, đến giờ mới đi ra, không có việc gì chứ?"
Mulciber và Snape có quan hệ tương đối tốt, đi đến tỏ vẻ quan tâm hỏi han.
"Không sao."
Tambor học theo cách nói của Snape, hoàn hảo Snape ở trường học luôn trầm mặc ít nói, biểu cảm trên mặt vô cùng ít, muốn sắm vai mặt than là tương đối dễ dàng.
"A, vậy là tốt rồi. Bọn mình đều nghe nói, cái gì mà Gryffindor công bằng chính nghĩa, nhóm đạo tặc kia là tượng trưng cho vô sỉ, bốn người đánh một người bị thần chú phòng thân bắn trả lại là xứng đáng, về phần lới nói của Lily kia cậu vốn không nên để ở trong lòng, đơn giản chỉ vì cậu là Slytherin, cô ta vốn không tin tưởng cậu, thương tâm vì Gryffindor kia thật không đáng. Hơn nữa không phải là cậu vẫn luôn sùng bái Chúa tể Hắc ám sao, cắt đứt quan hệ với Gryffindor kia cũng là việc tốt."
Avery cũng đi qua khuyên nhủ, trong mắt tràn đầy sự cuồng nhiệt với Ma vương Hắc ám.
Tambor gật đầu tỏ vẻ đồng ý, trong lòng lại đang cười nhạo, Chúa tể Hắc ám kia cũng chỉ là một kẻ điên, cho dù sức mạnh có cao đến mấy mà mất đi lý trí thì cũng chỉ là một cỗ máy giết người. Nhưng lời của Avery cũng có đạo lý, hai nhà Gryffindor cùng Slytherin đã đối lập nghiêm trọng như vậy, nếu gã không muốn khôi phục tình bạn với Lily, vậy đành cải thiện tình cảnh của gã ở Slytherin, tên James Potter điên cuồng vì yêu kia cũng sẽ không tìm đến gây sự với gã nữa, cậu ta còn chưa theo đuổi được bông hoa của Gryffindor đâu. Gã vừa lúc có thể lợi dụng thời gian hai năm học còn lại thích ứng với cuộc sống phù thủy, vừa có thể tiếp tục tích lũy của cải.
"Đến giờ ăn rồi, chúng ta cùng đến đại sảnh chứ?"
Avery đang muốn lấy lòng Snape, cậu vẫn biết ma dược học của Snape rất lợi hại, không ngờ thần chú cùng với khả năng chiến đấu của y cũng mạnh như vậy, sau này nếu gia nhập Tử Thần Thực Tử, có thể trở thành đồng đội rất tốt, nói không chừng Snape được Chúa tể Hắc ám coi trọng cất nhắc, còn có thể tiến cử cả mình nữa.
Mulciber có cùng ý nghĩ với Avery cũng đi cùng, mấy nhóm rắn nhỏ khác cũng lần lượt đứng dậy, kết giao với một Bậc thầy Độc dược tương lai có năng lực mạnh vẫn là có lợi, coi như đầu tư.