Đường nhỏ ở thôn Tề Sơn, lúc hoàng hôn buông xuống, không ít thôn dân đang vác cuốc từ đồng ruộng trở về.
“Thẩm bà mối, sớm đã nghe nói Tống gia muốn kết thân với hứa gia, bà đây là từ hứa gia về à?” Người nói là Phương đại nương, nhà bà ấy có mười mẫu ruộng nước tốt nhất trong thôn, cuộc sống thật sự không tồi.
Nhưng so với Tống gia và hứa gia thì vẫn kém một chút. Tống gia và hứa gia đều là những nhà giàu có ở thôn Tề Sơn.
Tống gia có hai huynh đệ, huynh trưởng bị nước lũ cuốn trôi trong một trận mưa lớn, chỉ còn lại người đệ là Tống Nghiệp sống sót. Tống Nghiệp sống một mình, trở thành nam đinh duy nhất của Tống gia và được thừa kế toàn bộ ruộng đất trong nhà.
Tống Nghiệp có hai người con, con cả là một ca nhi, con thứ hai là một tiểu tử tên là Tống Trường Tự, lớn lên cực kỳ tuấn tú, nhưng lại không lanh lẹ cho lắm. Cậu biết đọc sách viết chữ, thường mắt cao hơn đỉnh, khinh thường những người khác.
Trong nhà chỉ có một mầm độc đinh như vậy nên mọi người đều cưng chiều, khiến cậu có tính tình nóng nảy lại chẳng có bản lĩnh gì. Đọc sách nhiều năm như thế mà viết một câu đối cũng không xong, chữ viết thì y như chó bò.
Thẩm bà mối nheo mắt cười, “Lần này ta đi làm bà mối cho hai nhà, họ đã đính hôn rồi, các người cứ chờ mà uống rượu mừng đi.”
Làm mai cho Tống gia và hứa gia, nàng kiếm được không ít tiền, tâm trạng đang vui nên nói thêm vài câu: “Sính lễ Tống gia mang đến rất phong phú, sính kim được bọc trong giấy hồng, ta cầm thử thấy không ít đâu. Nào là bánh mừng, chậu đồng, gương, kéo, muối, thịt heo…”
Phương đại nương nghe mà há hốc mồm: “Tống gia này thật là chịu chi mạnh tay.”
Hứa Tri Trú tuy có vài phần xinh đẹp, dáng người cũng rất tốt, nhưng cũng không cần phải mang nhiều sính lễ quý giá như vậy.
Nếu nói những sính lễ này là để hỏi cưới ca nhi cả của hứa gia thì còn đáng, nhưng Hứa Tri Trú thì không hiền huệ, đảm đang bằng hứa biết từ.
Đoạn đường từ đồng ruộng về nhà đông người qua lại, thấy Thẩm bà mối thì ai cũng đến hỏi xem trong thôn có chuyện vui gì.
“Vừa nhìn thấy Thẩm bà mối là ta biết thôn ta có chuyện tốt rồi.” Một gã hán tử nói.
“Haizz, còn chẳng phải là tiểu tử thứ hai của Tống gia cùng ca nhi thứ hai của hứa gia đính hôn sao. Trai lớn lấy vợ, ca nhi gả đi đâu phải chuyện hiếm lạ gì.”
Mấy gã hán tử cười nói, “Nếu hai nhà này làm hỉ sự, thôn ta lại náo nhiệt vài ngày đây, mâm tiệc nhất định phải ăn cho thật đã.”
Nhắc đến chuyện ăn cỗ, bọn họ đều có chút thèm.
Thẩm bà mối: “Ta không rảnh nói chuyện nhàn với các ngươi nữa, ta phải về nhà đây.”
Làm xong xuôi chuyện này, nàng muốn nhanh chóng về nhà đếm tiền.
Phương đại nương về đến nhà, bà vươn cổ nhìn sang sân Tống gia, chỉ nghe thấy tiếng Tống Nghiệp lùa gà vịt vào chuồng.
Chẳng biết ca nhi thứ hai của hứa gia gả sang đây, tính tình có hợp với nhà Tống gia không.
Hứa gia cũng là một trong những nhà giàu trong thôn, kết thân với Tống gia đúng là môn đăng hộ đối. Hứa biết từ đã hứa gả cho Tạ Hoài Xuyên ở thôn bên cạnh, kết quả Tạ Hoài Xuyên đi tòng quân nên hôn sự cứ kéo dài, nếu không thì cũng chẳng để Hứa Tri Trú thành thân trước hứa biết từ. Lớn nhỏ có thứ tự, phá vỡ quy củ là không tốt.
Hứa Tri Trú cái ca nhi này, Phương đại nương vừa nghĩ đến đã lắc đầu. Cậu ấy có tâm khí cao, chuyện gì cũng làm lớn chuyện, phiền phức.
Cái tính tình của Tống Trường Tự và Hứa Tri Trú đều cao ngạo, hai người này mà ghép lại thành một đôi, cuộc sống sau này e là gà bay chó sủa.
Phương đại nương vào bếp vo gạo, trước hết làm xong thức ăn chờ người nhà về ăn.
Lúc này, thường thì phụ nữ và ca nhi trong nhà sẽ về trước, còn hán tử về đến nhà rồi phải lên núi đốn củi, bổ củi. Sức lực của đàn ông lớn hơn nên phải làm nhiều việc hơn, phụ nữ và ca nhi chỉ quanh quẩn trong bếp.
Tống Nghiệp nhốt gà vịt xong, hắn đi vào bếp thấy Tống Minh Ngôn đang nhóm lửa nấu cơm, hắn đưa ba quả trứng gà cho Tống Minh Ngôn: “Lát nữa làm món trứng hấp mà ăn.”
Tống Minh Ngôn gật đầu, “Cha, con biết rồi.”
Nam tử không tiện ở lại trong bếp, Tống Nghiệp đi ra sân hóng mát. Củi trong nhà còn nhiều, mấy ngày trước hắn lên núi sau chém được không ít, có thể dùng nửa tháng. Hắn còn mua ba cân thịt heo ở trấn về.
Mua thịt heo cũng tiện đường, chủ yếu là để đi trấn trên mua sính lễ cho hứa gia. Chuyện thành thân không thể qua loa, Tống gia chỉ có Tống Trường Tự là tiểu tử duy nhất, đây càng là chuyện quan trọng nhất.
Sân Tống gia được dọn dẹp sạch sẽ, có một cây hòe già cao lớn, cành lá sum suê. Tống Nghiệp cầm quạt hương bồ nằm trên ghế lim dim quạt gió.
Sáng hôm sau, trên đồng ruộng.
“Tống Trường Tự, ngươi và Hứa Tri Trú đã đính hôn rồi, hai người là vị hôn phu phu. Ngươi có phải nên giúp Hứa Tri Trú bổ củi không?”
“Hai người sắp thành thân rồi, có mỗi chuyện này mà cậu cũng không giúp được sao? Tay người đọc sách quý giá đến thế à?”
Một đám ca nhi cõng giỏ, có vẻ đều định lên núi sau đốn củi. Bọn họ vây quanh một nam tử mà nói.
“Tống Trường Tự, ngươi chỉ cần bổ một ít củi thôi mà cũng không được sao? Ngươi giống hệt mấy thiếu gia trong thành, mười ngón tay không dính nước dương xuân.”
…
Hứa Tri Trú có chút xấu hổ bực bội, “Các người đừng nói nữa, củi của ta, ta tự bổ. Chúng ta còn chưa thành thân, chuyện này mà truyền ra ngoài thì không hay đâu.”
Nói rồi cậu cõng giỏ quay người chạy đi.
“Hứa Tri Trú, chúng ta không có ý này đâu.” Một ca nhi vội vàng nói.
“Tống Trường Tự, ngươi mau đuổi theo Hứa Tri Trú đi chứ.” Một ca nhi khác nhướn mày, giậm chân nói.
Tống Trường Tự chỉ cảm thấy đầu rất đau, trong đầu ù ù vang lên, hiện ra rất nhiều mảnh ký ức vụn vặt.
Hắn xuyên thư. Cuốn sách này kể về câu chuyện tình yêu của vai chính công Tạ Hoài Xuyên và vai chính thụ Hứa Hữu Từ. Tạ Hoài Xuyên và Hứa Hữu Từ đã định ra hôn ước, kết quả Tạ Hoài Xuyên đi tòng quân, cứ thế kéo dài hôn sự. Sau này Tạ Hoài Xuyên đạt được chức quan, về quê cùng Hứa Hữu Từ thành thân. Trong khoảng thời gian đó, còn có ca nhi quan gia thầm yêu Tạ Hoài Xuyên gây trở ngại cho hôn nhân của họ. Cuối cùng, hai người vượt qua mọi chướng ngại để ở bên nhau.
Hứa Hữu Từ có một người đệ đệ làm tinh tên là Hứa Tri Trú. Cậu ấy nhiều lần trêu chọc Tạ Hoài Xuyên, hành vi thô thiển, tham lam hám lợi, khiến vai chính công chán ghét vô cùng. Nhưng vì nể mặt Hứa Hữu Từ nên Tạ Hoài Xuyên vẫn có vài phần chiếu cố Hứa Tri Trú.
Còn hắn, thì lại xuyên thành vị hôn phu của Hứa Tri Trú. Về sau, vì thi không đỗ tú tài, không cam lòng, hắn ta đã tiêu tán gia tài để tiếp tục thi cử. Nhưng vì thất bại, nguyên chủ ngày đêm say rượu và lỡ tay đánh chết Hứa Tri Trú.
Nguyên thân này không phải thứ tốt, vì được gia đình cưng chiều từ nhỏ nên đã hình thành một tính cách ích kỷ. Sau khi Hứa Tri Trú gả cho nguyên chủ, nhờ có dung mạo xinh đẹp mà nguyên chủ đã thu liễm tính tình đôi chút, cũng nhường nhịn Hứa Tri Trú vài lần. Nhưng sau khi cảm giác mới mẻ qua đi, hắn ta bắt đầu không kiên nhẫn với Hứa Tri Trú.
Hắn ta nhốt Hứa Tri Trú trong nhà không cho đi ra ngoài, sợ cậu ấy lên kinh thành tìm ca ca kiện cáo. Cuối cùng, Hứa Tri Trú cũng chết trong tay nguyên chủ.
Khi hành vi ác độc của nguyên chủ bị phát hiện, Hứa Hữu Từ đã trả thù cho đệ đệ, nhưng người đã chết rồi thì mọi thứ đều trở nên vô nghĩa.
“Tống Trường Tự, sao ngươi còn chưa đuổi theo Hứa Tri Trú vậy?” Một ca nhi thấy hắn vẫn đứng nguyên tại chỗ thì thúc giục.
Những người còn lại cũng hùa theo, ồn ào hơn hẳn.
Tống Trường Tự: “...”
Vậy thì vấn đề đặt ra là, hắn nên đuổi theo không? Hắn là một thẳng nam, lại còn sợ đồng tính luyến ái.
Thế là hắn quyết định trở về nhà.
Trong ánh mắt kinh ngạc của đám ca nhi, Tống Trường Tự rời khỏi đồng ruộng và đi về nhà.
Tôn ca nhi thấy bóng lưng của hắn, tức giận dậm chân, “Tống Trường Tự sao lại không đuổi theo Hứa Tri Trú chứ, đúng là cái tên đàn ông thối vô tâm!”
“Đã đính hôn rồi mà vẫn lạnh nhạt như thế, quả nhiên Tống Trường Tự vẫn mắt cao hơn đỉnh, đến một câu đùa cũng không chịu nổi.”
“Nhìn dáng vẻ này, sau này hắn ta cũng không đối xử tốt với Hứa Tri Trú. Chẳng lẽ gả qua đó lại chịu tra tấn sao.”
Tôn ca nhi “phi phi phi” vài tiếng: “Các người nói cái gì xui xẻo thế? Mới chỉ là chuyện này thôi, chuyện sau này không thể kết luận sớm như vậy. Về sau Hứa Tri Trú nhất định sẽ hạnh phúc.”
“Thôi không nói chuyện này nữa, chúng ta mau đi tìm Hứa Tri Trú đi.”
Tôn ca nhi: “Sau này chúng ta không thể đùa như thế nữa, ta thấy Tống Trường Tự không biết đùa đâu. Hơn nữa, cuộc sống sau này là của hai người họ, chúng ta không cần nhúng tay vào.”
Nói đến Tống Trường Tự, những ca nhi ở thôn Tề Sơn đều không có ấn tượng sâu sắc với hắn. Người Tống gia đều có tướng mạo đẹp, nhưng Tống Trường Tự thường nhìn họ với ánh mắt chán ghét nên họ không thích tiếp xúc với hắn.
Phần lớn thời gian cậu đều ở nhà Lý tú tài ở thôn Lân Thủy để đọc sách, bọn họ không có nhiều cơ hội gặp nhau.
Bên kia, Tống Trường Tự đi theo ký ức trong đầu để về Tống gia. Con đường đất quanh co, màu nâu. Trong thôn thỉnh thoảng còn vang lên tiếng chó sủa. Nhà cửa trong thôn phần lớn là nhà đất, góc tường còn có đất bùn rơi xuống, những ngôi nhà này nhìn loang lổ và cũ nát.
Mái hiên là ngói đen, trên con đường quê gập ghềnh, xung quanh còn có những quả táo đỏ ẩn mình trong bụi cỏ. Trong thôn có một cây liễu rủ theo gió lay động, hơi thở mang theo mùi đất khô ráo.
Tống Trường Tự đã lâu không thấy phong cảnh nông thôn như vậy. Nhà hắn sau khi phát tài thì dọn đến thành thị, hiếm khi trở về quê nữa.
Hắn thi đỗ nghiên cứu sinh ngành lịch sử của trường A, vốn đã khát khao cuộc sống sau này. Nhưng khi đến trường đăng ký thì lại gặp tai nạn xe, thế là xuyên vào trong sách.
Tống Trường Tự là thẳng nam, sẽ không xem loại tiểu thuyết này. Cuốn tiểu thuyết này là do biểu tỷ của hắn đề cử, nói rằng nó có duyên với hắn và rất hữu ích cho việc nghiên cứu lịch sử của hắn sau này.
Tống Trường Tự xem xong mới phát hiện là tiểu thuyết đồng tính luyến ái. Hắn thấy có người trùng tên trùng họ với mình, chứng ám ảnh cưỡng chế phát tác nên đã xem hết cuốn sách này.
Trong thôn lúc này không có ai, đây là lúc vụ xuân, mọi người đều ra đồng cuốc đất, gieo hạt, bón phân.
Hắn trở về phòng mình, lập tức rót một chén nước và uống một ngụm. Nước có một vị ngọt thanh khiến cổ họng hắn thoải mái hơn rất nhiều.
Giờ xuyên đã xuyên rồi, Tống Trường Tự tạm thời không có cách nào trở về. Hắn dự định trước hết sẽ hủy hôn với Hứa Tri Trú rồi tính toán chuyện khác. Trực giác mách bảo hắn rằng nếu dính dáng đến nhóm nhân vật chính trong nguyên tác thì sẽ rất phiền phức, hơn nữa hắn lại không phải gay, ngược lại còn rất sợ đồng tính luyến ái.
Trong nguyên tác, họ là một đôi oan gia. Lần này cũng sẽ không có kết cục tốt đẹp hơn. Tốt nhất là mỗi người đi một ngả. Hứa Tri Trú đi đường cầu độc mộc của cậu ấy, còn hắn sẽ đi con đường công danh rộng mở của mình.
Hôm qua mới đính hôn, chắc là dễ hủy hôn thôi, Tống Trường Tự nghĩ.
Khuôn mặt của Tống Trường Tự chính là khuôn mặt của hắn ở hiện đại: mắt sáng mày tú, mắt lấp lánh như sao, mũi cao thẳng, mặt mày như sơn thủy.
Tính tình của Hứa Tri Trú, Tống Trường Tự nghĩ đến đã thấy đau đầu.
Hắn không muốn bị phiền đến chết. Trán Tống Trường Tự giật giật, hắn nghĩ: Người này tham lam hư vinh, người như cậu ấy không thể thỏa mãn khẩu vị của Hứa Tri Trú được.
Trên núi sau, huynh đệ đã bắt đầu đốn củi, Hứa Tri Trú không chạy xa. Cậu chạy đến dưới một cái cây lớn ngồi xuống, cầm rìu bổ vài khúc củi một cách qua loa, dáng vẻ như đang trút giận.
“Tên Tống Trường Tự này không cho ta chút mặt mũi nào, muốn chết à. Đông người như vậy, đuổi theo ta thì sao chứ, ta lớn lên xinh đẹp như thế, lại thân kiều thể nhược, gả cho hắn ta là phúc khí của cậu ta. Vậy mà hắn ta còn không cho ta mặt mũi, tức chết ta rồi!”
Ánh mắt Hứa Tri Trú như đang phun lửa. Ai mà thèm gả cho hắn ta, nếu không phải hai nhà đều biết rõ nhau thì Hứa Tri Trú đã không gả cho cái tên nhà quê này.
Cậu ở nhà la hét khóc lóc ầm ĩ cũng không hủy hôn được. Hôm nay Tống Trường Tự còn đối xử với cậu như vậy, chẳng phải đến nhà cầu hôn sao?
“Chắc hắn ta bị mù rồi nhỉ?” Hứa Tri Trú do dự nghĩ.
Dù sao thì cậu lớn lên đẹp như vậy, ngay cả những nam tử trẻ trong thôn nói chuyện với cậu đều nhỏ nhẹ. Tống Trường Tự chắc là đọc sách nhiều quá nên đầu óc choáng váng rồi.
“Phiền chết đi được.”
“Hứa Tri Trú…” Tiếng Tôn ca nhi vang lên.
Khuôn mặt Hứa Tri Trú lập tức trở nên u sầu. Làn da cậu trắng nõn, dưới ánh mặt trời như đang phát sáng. Vòng eo tinh tế, khuôn mặt nhỏ nhắn, vẻ đẹp như mây ngàn trăng rọi.
Cậu nói mình lớn lên xinh đẹp quả không sai. Từng có công tử nhà giàu đi ngang qua thôn Tề Sơn, gặp cậu thì muốn nạp cậu làm thiếp, nhưng Hứa gia không đồng ý.
Hứa Tri Trú muốn trợn trắng mắt, thiếp á? Ai mà muốn làm thiếp chứ. Chức vụ này là miếng bánh ngon hay sao? Tướng công tương lai của cậu phải tài cao bát đẩu, phải trẻ tuổi tuấn mỹ, phải tiền đồ vô lượng.
Cậu tương lai muốn hưởng vinh hoa phú quý, muốn ăn không cần lo, cả đời an hưởng phúc lộc.
Tôn ca nhi tiến lên nói, “Không sao đâu Hứa Tri Trú, sau này hai người thành thân, Tống Trường Tự sẽ biết cái tốt của ngươi.”
Hứa Tri Trú cúi đầu buồn bã. Vị mỹ nhân rũ mắt xuống, “Hắn ta thật sự không đến, có phải là hắn ta không thích ta không?”
Tôn ca nhi “ai” một tiếng, “Tống Trường Tự có thể không cố ý đâu, những người đọc sách này quy tắc nhiều lắm, trước khi thành thân có lẽ sẽ không tiếp xúc với vị hôn phu.”
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Tống: Có thể hủy hôn được không nhỉ. [đáng thương]
Tiểu Hứa: Hắn ta bị mù rồi. [phẫn nộ]
📌 Ở đây “làm tinh (作精)” là một cách nói mạng (internet slang) của Trung, chỉ người thích làm màu, hay làm nũng, thích gây chú ý, phô trương, thậm chí có chút “drama queen”. Nhưng dùng trong văn phong tiểu thuyết đam mỹ điền văn thì thường mang nghĩa yêu kiều, thích gây sự chú ý, có chút khó chiều nhưng đáng yêu.