Đinh Tuyết đứng trên bậc thềm ngoài tòa nhà, chờ tài xế lái xe đến. Tư Thành đứng bên cạnh, trong đầu không khỏi nhớ lại nụ cười vừa nãy của Hạ Tịch, cau mày. Sao trông có vẻ… hơi ngốc?
Hạ Tịch kiếp trước nhút nhát, sợ sệt, cười cũng cúi đầu rụt rè, không bao giờ nhìn thẳng vào mắt người khác mà cười cởi mở như thế.
Đang nghĩ, phía sau đột nhiên vang lên một giọng nói non nớt.
“Chị ơi, chị đang tìm gì thế?”
Đinh Tuyết quay lại, chẳng phải đây là cậu bé phỏng vấn chương trình của cô sao? Sững người một chút, cô hỏi: “Em nhặt được gì à?”
Hạ Tịch chắp tay sau lưng, ngẩng đầu nhìn cô: “Chị nói trước chị mất gì, em mới nói em nhặt được gì, vì đây là món đồ rất quý giá.”
Cậu bé xinh xắn, dáng vẻ cởi mở càng khiến người ta yêu thích. Đinh Tuyết không nhịn được, ngồi xổm xuống để ngang tầm mắt cậu. Đôi mắt trong veo của cậu in rõ hình ảnh cô.
“Chị mất một chiếc nhẫn rất quan trọng. Em nhặt được gì vậy?” Giọng Đinh Tuyết dịu đi vài phần, không còn kiểu nói to như bình thường.
Hạ Tịch lấy chiếc nhẫn ra, giơ lên, ngây thơ hỏi: “Cái này phải không ạ?”
“A! Đúng là nó!” Đinh Tuyết reo lên vui sướng, vội vàng lấy nhẫn từ tay Hạ Tịch, hôn một cái. “Thật sự cảm ơn em nhiều lắm! Em nhặt được ở đâu thế?”
“Ở chỗ thang máy,” Hạ Tịch chỉ tay vào trong tòa nhà.
Đinh Tuyết nhìn quanh: “Em ở đây một mình à? Người lớn nhà em đâu?”
“Mẹ em đi tìm bạn, bảo em đợi ở sảnh. Chị, vật đã về lại tay chủ rồi, em về đây” giọng Hạ Tịch non nớt.
“Không được, không được! Em giúp chị chuyện lớn thế này, chị phải cảm ơn em đàng hoàng. Em muốn đồ chơi gì, đồ ăn vặt gì? Chị mua cho em” Đinh Tuyết nắm tay nhỏ của Hạ Tịch, cảm thấy cậu bé này thật sự rất ngoan ngoãn, lễ phép.
Tư Thành nhìn diễn biến này, hơi cạn lời. Cậu ta gọi dì anh là chị? Vậy anh tính là gì? Cậu của cậu ta à?
Quan trọng là dì anh cũng tự xưng là chị. Thôi được rồi, dì anh vốn vô liêm sỉ mà.
Cậu bé đầy chính khí, nghiêm túc nói: “Không cần đâu chị, chỉ cần vật về với chủ là được. Em phải về đợi mẹ rồi.”
Đinh Tuyết bật cười: “Em tên gì?”
Từ Tố Hinh từ thang máy bước ra, phát hiện Hạ Tịch mất tích, hốt hoảng tìm khắp nơi. Cuối cùng nhìn qua cửa sổ thấy cậu ở ngoài tòa nhà, bà tức giận bước ra.
“Hạ Tịch! Sao con không nghe lời thế? Không phải bảo con đợi mẹ ở sảnh sao?”
Từ Tố Hinh không quen Đinh Tuyết, mắng mỏ như không có ai bên cạnh.
Bà bước vài bước đến bên Hạ Tịch, mạnh tay kéo tay cậu.
Hạ Tịch loạng choạng vài bước mới đứng vững.
Nhìn cánh tay trắng nõn của cậu bé bị kéo đến đỏ ửng, Đinh Tuyết khẽ cau mày, nhưng không để lộ ra mặt.
Cô đứng dậy, nói với chút khí thế: “Đừng trách cậu bé. Cậu ấy nhặt được nhẫn của tôi, vừa nãy ra đây để trả.”
Từ Tố Hinh đánh giá Đinh Tuyết, thấy cô ăn mặc sang trọng, lập tức đổi thái độ hòa nhã: “Ra là vậy, vừa nãy làm tôi lo chết đi được. Lần sau không được chạy lung tung thế nữa, dù có nhặt được đồ thì cũng phải đợi mẹ ở nguyên chỗ, mẹ sẽ giúp con trả.”
“Để một đứa trẻ ở lại một mình vốn đã không an toàn. Lần sau đi đâu, tốt nhất dẫn cả đứa bé theo” Đinh Tuyết nói.
Chiếc Rolls-Royce Phantom dừng bên đường, tài xế bước xuống, gọi Đinh Tuyết: “Nhị tiểu thư, tôi tìm trong xe rồi, không thấy nhẫn đâu.”
“Tôi tìm được rồi,” Đinh Tuyết đáp.
Từ Tố Hinh kéo Hạ Tịch chuẩn bị rời đi. Trước khi đi, Hạ Tịch cố ý vẫy tay ngọt ngào với Đinh Tuyết: “Chị ơi, tạm biệt! Em tên Hạ Tịch, nhớ em nhé!”
“Được!” Đinh Tuyết cũng cười, vẫy tay lại, nhìn hai mẹ con lên xe. Trong lòng thầm nghĩ, nếu trẻ con nào cũng đáng yêu thế này, chắc chẳng ai ngại sinh con.
Cô liếc nhìn đứa cháu trai mặt lạnh bên cạnh, bất đắc dĩ nói: “Đi thôi, lên trên ngồi với dì một lát.”
“Con có việc, về đây,” Tư Thành lên thẳng chiếc Rolls-Royce.
Hạ Tịch này hoàn toàn khác với Hạ Tịch kiếp trước, như thể là một người khác. Anh muốn điều tra một chút.
“Ơ! Mày bảy tuổi mà có việc gì? Cứ làm như lịch trình bận rộn lắm ấy!” Đinh Tuyết hét lên.
Tư Thành không thèm để ý, bảo tài xế lái xe đi.
Đinh Tuyết: “…”
Về lại trường quay, cô nói với phó đạo diễn rằng suất cuối cùng chọn Hạ Tịch, rồi kể chuyện vừa nãy, khiến phó đạo diễn cũng trầm trồ.
Giữa người với người, quan trọng là duyên phận. Cô thật sự thích cậu bé này ngay từ cái nhìn đầu tiên, Đinh Tuyết nghĩ.