Có những mối tình bắt đầu từ tuổi mười lăm, mong manh như gió thoảng, tưởng chừng chỉ là thoáng rung động. Nhưng thật lạ, ký ức ấy lại khắc sâu đến tận cùng, đi cùng ta qua những năm tháng dài của tuổi trẻ.
Tôi gặp cậu khi chúng tôi đều mười lăm tuổi – cái tuổi hồn nhiên, bốc đồng và ngập tràn ảo mộng. Cậu ồn ào, bất cần, ngổ ngáo. Tôi trầm lặng, nhút nhát, và luôn sống trong thế giới của những nét vẽ và nỗi buồn. Chúng tôi như hai cực đối lập, vậy mà lại song song đi cùng nhau một đoạn đường thanh xuân.
Tám năm.
Từ mười lăm đến hai mươi ba.
Chúng tôi đã đi qua cùng nhau như thế. Nhưng kết thúc lại chẳng giống một câu chuyện cổ tích.
Đây là câu chuyện của tôi – về một “Ngôi sao nhỏ” từng rực rỡ trong bầu trời tuổi trẻ, và một “Mặt Trời” chẳng bao giờ đủ ấm áp để giữ cậu ở lại.