Thiên Hậu nương nương quả là một diệu nhân, dáng vẻ đoan trang, hào phóng, mời đám người Tô Vân ngồi xuống, không hề vì địa vị mà có nửa phần khinh thị. Tống Mệnh và Lang Vân đều có chỗ ngồi, thậm chí ngay cả Oánh Oánh cũng có một chiếc ghế nhỏ nhắn tinh xảo.
Oánh Oánh trước nay đều ngồi trên vai Tô Vân, hoặc bay lượn quanh người hắn, có lúc thì đáp xuống bàn trà nhấm nháp trà rượu. Đây là lần đầu tiên nàng được đối đãi lễ phép như vậy, không khỏi nghiêm nghị hẳn lên, ngồi ngay ngắn, mắt không liếc ngang.
Thủy Oanh Hồi cũng có chỗ ngồi, sau khi dâng trà liền cúi người nói:
"Nương nương, lúc vãn bối lên đường, gia sư đã dặn dò rằng nếu gặp nạn ở hạ giới thì hãy đến cầu cứu nương nương. Người niệm tình xưa, nhất định sẽ hữu cầu tất ứng."
Thiên Hậu cười nói:
"Bản cung đâu phải con vẹt, sao có thể hữu cầu tất ứng? Nhưng nếu bệ hạ đã mở lời, bản cung tự nhiên sẽ cân nhắc."
Nàng không đáp ứng cũng không từ chối, quay sang Tô Vân nói:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play