Nguyễn Kiều càng nghĩ càng thấy có khả năng, một chiếc bánh kem nhỏ ngon miệng như Lâm Sơ Ngôn đặt trước mặt, vậy mà anh ta cũng có thể nhịn không ăn. Hoặc là trong lòng đã có người khác, hoặc là anh ta có vấn đề sinh lý, chỉ có thể ngắm chứ không thể 'chơi'!
Chu Các Chi không được ư? Lâm Sơ Ngôn không nhịn được ôm bụng cười, nếu như bị anh nghe thấy lời này của Nguyễn Kiều, không dám tưởng tượng vẻ mặt của anh sẽ đặc sắc đến nhường nào.
Còn về chuyện anh có được hay không, lần trước khi anh ốm, Lâm Sơ Ngôn đã từng "bên cạnh" chăm sóc, không cẩn thận nhìn thấy một thứ không nên thấy.
Cái "độ cong" kia... chỉ có thể nói là rất khả quan.
Nguyễn Kiều nghiêng đầu thấy vành tai Lâm Sơ Ngôn đỏ bừng, nheo mắt lại: “Tiểu Ngôn, không ngủ rồi mà mặt cậu đỏ gì chứ? Có phải không nói thật không?”
Lâm Sơ Ngôn thầm than oan uổng, cơ thể của nguyên chủ vốn dĩ rất dễ đỏ mặt, dù hiện tại bên trong đã là cậu thì đỏ mặt cũng đã trở thành "ký ức cơ bắp" của cơ thể này.
Thật ra Nguyễn Kiều, trông tinh tế nho nhã, nhưng hễ mở miệng là có thể khiến người ta muốn tìm một cái lỗ để chui vào, cũng khó trách vị Phó tổng kia còn trẻ mà đã lo lắng đến sầu thối ruột.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT