Tác giả: Tái Tửu Túc Vân

Nhà tổ của Khương gia nằm giữa khung cảnh núi non sông nước hữu tình, cách kinh thành không xa. Ngôi nhà này mang vẻ cổ kính và uy nghiêm. Trên hành tinh canh gác, ngoại trừ Thần Dụ Cung của hoàng đế, không có nơi nào có lịch sử lâu đời và giá trị hơn thế.

Lúc này, một chiếc xe thể thao bay cực kỳ phong cách từ từ hạ cánh, cửa xe mở ra, một đôi chân trắng nõn, sạch sẽ bước ra.

Thấy vậy, quản gia Khương lập tức quỳ gối trước mặt chủ nhân, tay cầm đôi giày da thủ công cao cấp.

Vì xe dừng hơi chếch, đầu gối của quản gia vừa vặn quỳ xuống vũng nước, nhưng ông không hề tỏ ra khó chịu. Thậm chí ông còn tự cho là vinh dự khi nâng đôi chân trắng nõn kia để mang giày vào. Nhưng ngay khi tay ông chạm vào chân, đôi chân ấy dường như bị “giật mình”, đột ngột rụt lại vào trong xe.

“Cái đó… đưa giày cho cháu, cháu có thể tự mang được.”

Giọng một cậu con trai có chút không tự nhiên vang lên từ trong xe.

Quản gia Khương nghe thấy thế thì vô cùng ngạc nhiên.

Ông làm quản gia cho Khương gia đã 40 năm, nhưng đây là lần đầu tiên ông nghe thấy vị tiểu thiếu gia này yêu cầu tự mang giày.

Mặc dù trong lòng đầy kinh ngạc và thắc mắc, nhưng sự chuyên nghiệp của quản gia giúp ông phản ứng lại ngay lập tức, vâng lời thiếu gia và đưa đôi giày qua.

Khương Ngu nhận lấy giày, vừa mang vừa thầm mắng nguyên chủ trong đầu: “Xuyên sách thì cũng thôi đi, sao lại xuyên vào người như thế này chứ? Lại còn bắt người khác quỳ xuống mang giày cho mình! Nếu để ông nội hồng quân của mình biết được thì chẳng phải bị đánh gãy chân sao?”

Nghĩ đến ông nội, Khương Ngu cảm thấy hơi buồn bực. Vốn dĩ cậu đang mang bánh kem đến chúc thọ ông, nhưng trên đường lại gặp một đứa trẻ bị ngã xuống nước.

Khương Ngu từ nhỏ đã được ông dạy dỗ phải sống thiện lương, chính trực, thấy việc nghĩa hăng hái làm. Vì vậy, khi gặp chuyện này, cậu theo bản năng nhảy xuống nước cứu đứa bé lên. Cậu rõ ràng thấy mình đã không tốn nhiều sức lực để cứu người, vậy mà cuối cùng lại vì “kiệt sức” mà chìm xuống đáy sông…

Khi tỉnh lại, Khương Ngu phát hiện mình đã xuyên vào một cuốn sách, trở thành một ác thiếu gia trùng tên trùng họ với mình.

Thiếu gia này không chỉ độc ác, ăn chơi trác táng mà còn cực kỳ ngu ngốc. Rõ ràng được người nhà yêu thương dễ dàng, nhưng lại mắc chứng đa nghi, cho rằng tình cảm của họ đều có mục đích. Vì vậy, cậu ta không những từ chối tình yêu thương đó mà còn liên tục làm tổn thương họ, khiến những người yêu thương mình đầy rẫy vết thương lòng. Cuối cùng, họ chán nản và quyết định phản công.

Dưới sự phản công của người nhà, kết cục của tiểu thiếu gia có thể nói là thảm không nỡ nhìn. Mất đi quyền lực, tiền tài, thậm chí cả sinh mạng và tôn nghiêm.

Nhìn những người từng rất yêu thương mình, giây phút sắp chết, tiểu thiếu gia mới hối hận. Nhưng cậu ta lại không thực sự nhìn nhận hành động của mình, chỉ nghĩ rằng kẻ thắng làm vua, kẻ thua làm giặc, mình chỉ thiếu một chút may mắn mà thôi. Nếu có thể làm lại, cậu ta sẽ độc ác hơn nữa.

Nhưng Khương Ngu thì không phải tiểu thiếu gia đó. Là con cháu trong một gia đình quân nhân, trong xương tủy cậu đã khắc sâu sự chính nghĩa, lương thiện và công bằng. Vì vậy, cậu cực kỳ ghét ý tưởng và hành động của Khương tiểu thiếu gia này.

Thật không may, bây giờ cậu lại trở thành Khương tiểu thiếu gia, trở thành người mà cậu ghét nhất.

Trở thành Khương tiểu thiếu gia cũng không sao, chỉ cần ngoan ngoãn một chút, không làm tổn thương người nhà nữa là được. Nhưng Khương Ngu xuyên đến lại đúng lúc cái thiếu gia độc ác, tự tìm cái chết kia vừa mới hãm hại người nhà một vố.

Hôm nay, cậu được Khương đại ca mời đến dự tiệc, nói là để chúc mừng cậu khỏi bệnh, nhưng thực chất là một bữa tiệc Hồng Môn mà người nhà đã chuẩn bị cho cậu.

Nghĩ đến cái kết cục thê thảm của Khương tiểu thiếu gia, Khương Ngu đã đi giày xong mà vẫn do dự mãi không dám xuống xe. Nhưng ông nội thường nói với Khương Ngu rằng: “Thò đầu ra thì cũng bị chém, rụt đầu lại thì cũng vẫn bị chém. Người không thể sợ hãi rụt rè, giải quyết tận gốc vấn đề mới là nhiệm vụ hàng đầu.”

Lời của ông nội cứ văng vẳng trong đầu Khương Ngu. Cậu cảm thấy việc hiểu rõ những người trong gia đình, gỡ bỏ khúc mắc trong lòng họ và làm hòa với nhau mới là nhiệm vụ cấp bách nhất hiện giờ của mình.

Trong lòng đã có tính toán, cậu thở ra một hơi dài rồi bước xuống xe, đi theo quản gia vào phòng khách Khương gia.

“Ba, con đã nói rồi, công việc của con bây giờ rất bận, không có thời gian để chịu đựng Tiểu Ngu gây rối nữa, sao ba cứ không tin vậy?”

“Ba thấy con là đang coi thường đứa em này. Bốn đứa con âm thầm cấu kết lại để bắt nạt nó, đừng nghĩ là ba không biết.”

Khương lão gia nói rồi dùng gậy chống xuống đất một tiếng thật mạnh, sau đó ho sù sụ. Lập tức, người đàn ông tóc vàng đang nói chuyện với ông im bặt. Đôi mắt màu xanh nhạt của anh đầy oán hận nhưng lại cố kìm nén. Cuối cùng, vì xót xa cho ba, anh đã không nói thêm gì.

Anh thở dài, ngồi xổm xuống xoa lưng cho ba, giọng nói cũng dịu lại và nhượng bộ: “Nhưng đó là sản nghiệp của mẹ, nếu ba muốn nó thua lỗ trong tay Tiểu Ngu thì con cũng không ngăn cản.”

“Anh hai nguyện ý chứ em thì không! Là con gái Khương gia, em đã chịu thiệt thòi đủ rồi, giờ ngay cả sản nghiệp của mẹ cũng phải…”

Nghe thấy anh haivđồng ý giao toàn bộ sản nghiệp của mẹ cho Khương Ngu quản lý, một người phụ nữ mặc váy nhung đỏ không vui, lập tức dậm giày cao gót đi tới, túm lấy cánh tay của Khương lão gia và chuẩn bị khóc.

Nhưng cô còn chưa kịp khóc thành tiếng, đã bị người đàn ông ngồi đối diện Khương lão gia quát:

“Câm miệng! Em muốn gì? Không thấy ba đã không vui rồi sao?”

“Anh ở trong quân đội quanh năm, có tiền cũng chẳng dùng đến. Nếu mấy đứa thật sự muốn, phần của anh nhường cho mấy đứa.”

Người đàn ông mặc một bộ quân phục màu đen, toát ra vẻ uy nghiêm. Đôi mắt màu xanh lam dưới mái tóc đen ngắn khiến người ta phải rùng mình.

“Anh cả, bọn họ không phải là đòi tiền đâu. Bọn họ chỉ nói, Khương gia chúng ta gia đại nghiệp đại, tùy tiện chia một chút cũng đủ làm người giàu có trên hành tinh canh gác rồi. Ví dụ như em, ngày nào cũng ngâm mình trong viện nghiên cứu, anh thấy em có thực sự cần tiền không?”

Tam thiếu gia Khương gia vẫn luôn im lặng chơi thiết bị đầu cuối để tra cứu tài liệu, lúc này mới ngẩng đầu lên. Anh trông có vẻ ôn hòa, nhưng trong giọng nói cũng có chút oán hận.

“Hôm nay sao em lại lắm lời thế?”

Đại thiếu gia Khương gia lườm một cái vào tam thiếu gia Khương gia.

Người sau không nói gì nữa, tiếp tục nhìn tài liệu nghiên cứu của mình.

“Đủ rồi, đủ rồi! Tiểu Ngu hai hôm trước còn nói với ba là mấy anh em các con một lòng nhưng lại xem nó như người ngoài. Lúc đầu ba không tin, bây giờ nghe thì đúng là như vậy.”

Khương lão gia tử vừa nói vừa lau nước mắt. “Ba vẫn chưa chết mà các con đã phân chia gia sản như vậy, thật khiến người ta đau lòng.”

“Chúng con không có ý đó, ý của chúng con là muốn ba xử lý công bằng thôi.” Thấy ba rơi lệ, cô tiểu thư Khương gia ngồi xuống giải thích, nhưng lão gia tử không nghe, chỉ lau nước mắt, quay mặt ra phía cửa nói: “Con cũng đứng ở đó nghe lâu rồi, vào đi.”

Khương Ngu đang xem các anh chị cãi vã với Khương lão gia tử, đột nhiên bị gọi tên thì có chút ngây người, nhưng vẫn bước tới dưới những ánh mắt hoặc đau lòng, hoặc oán hận, hoặc chán ghét của họ. Cậu dựa vào ngoại hình nhân vật trong sách mà chào hỏi mọi người.

Chào hỏi xong, cậu nhếch môi nở một nụ cười rạng rỡ.

Cậu nghĩ, muốn quan hệ tốt thì nụ cười là điều không thể thiếu.

Nhưng cậu không ngờ nụ cười của mình lại lọt vào mắt các anh chị như một vẻ đắc ý khi đạt được mục đích. Khuôn mặt của họ lập tức trở nên khó coi hơn.

“Tiểu Ngu à, mấy anh chị con nói ba không công bằng, con thấy ba có xử lý công bằng không?”

“Con hãy nói từ lúc con mới sinh ra đã bị chị gái song sinh cướp hết dinh dưỡng. Rồi đến năm 4 tuổi bị anh cả đánh mất, mãi đến năm 10 tuổi mới tìm về nhà. Lại từ chuyện năm 15 tuổi bị bạn thân của anh hai bắt cóc, cho đến việc anh ba cho con ăn máu thần thú khiến con nằm liệt giường nửa năm.”

“Để cho bọn họ nghe xem họ đã nợ con bao nhiêu, nghe xem ba đã vì họ mà xót xa cho con đến nhường nào.”

Khương lão gia đứng dậy, nắm lấy tay Khương Ngu, nói một hồi mà kích động không thôi. Ông có Khương Ngu và Khương Âm vào năm 50 tuổi. Khương Âm thì không sao, Khương Ngu từ nhỏ đã gặp nhiều trắc trở, nên lão gia tử cưng chiều cậu con trai út này lên tận trời. Điều này cũng gián tiếp dẫn đến tính cách ỷ lại và kiêu ngạo của Khương Ngu.

Khương Ngu nghe vậy thì lén lút liếc nhìn một vòng các anh chị. Sau đó anh thấy chị tư khẽ hừ một tiếng quay đầu đi, còn anh cả, anh hai và anh ba thì cau mày nhìn mình.

Trước đây, chính vì cảm thấy có lỗi với người em trai này mà họ luôn tự trách mình, chăm sóc và thiên vị nó vượt quá cả bản thân họ. Nhưng thằng em này không những không biết ơn mà còn coi họ là kẻ thù.

Từ miệng kẻ thù thì có thể nói ra lời hay lẽ phải gì chứ? Các anh chị cười lạnh trong lòng, căn bản không muốn nghe.

Chỉ cần lão gia tử còn sống, họ sẽ không thể làm gì Khương Ngu. Nhưng chỉ cần ông ấy đi rồi, họ sẽ xé xác cái tên súc sinh Khương Ngu này ra, đặc biệt là Khương Tranh, nhị thiếu gia của Khương gia. Bạch nguyệt quang của anh đã rời bỏ anh vì Khương Ngu, mối thù này mà không trả thì anh ăn không ngon ngủ không yên.

Nhưng điều mà các anh chị không ngờ tới là, Khương Ngu hôm nay bị trừng mắt lạnh lùng cũng không nói gì, mà lại ngoan ngoãn một cách bất ngờ. Cậu chỉ cau mày trầm tư một lúc, rồi ngẩng đầu lên, vẻ mặt bất mãn nói với Khương lão gia: “Nhưng chính là ba không công bằng!”

Anh chị Khương gia và Khương lão gia tử nghe vậy đều trợn tròn mắt nhìn Khương Ngu.

“Tên này hôm nay lại giở trò gì thế? Lại còn chỉ trích lão gia tử không công bằng?”

Các anh chị Khương gia nghĩ thầm, nhưng lại cảm thấy có thể là do Khương Ngu lòng tham không đáy, muốn càng nhiều hơn nữa nên mới thấy không công bằng.

Nghĩ đến đó, các anh chị không còn kinh ngạc nữa, trên mặt còn lộ rõ vẻ khinh thường.

Nhưng vẻ khinh thường của họ vừa mới hiện lên, đã thấy Khương Ngu ngồi xổm xuống, mặt nghiêm nghị phê phán Khương lão gia: “Những chuyện cũ đó đúng là lỗi của họ, nhưng các anh chị có ai cố ý đâu?”

“Hơn nữa, những lúc sau đó họ đền bù cho con, ba không thấy sao?”

“Những lúc họ quan tâm con, ba không thấy sao?”

“Không, ba thấy hết, nhưng ba vẫn muốn thiên vị con. Bởi vì ba nghĩ họ là con của ba, là anh chị, nên họ phải chia sẻ trách nhiệm và sự tự trách này cho ba. Vì vậy, người tự trách con nhất từ trước đến nay không phải họ, mà là chính ba.”

“Ba là ba của con, từ nhỏ đã mặc kệ, giao con cho các anh chị chăm sóc. Nhưng ba có từng nghĩ đến việc ba nên chịu trách nhiệm cho tất cả các con và mọi hành vi của mình không?”

Khương lão gia vốn định nhân những chuyện này để khiến những đứa con khác nhường nhịn cậu con trai út của mình hơn. Nhưng ông không ngờ thằng con út không những không biết ơn mà còn kích động và giận dữ chỉ trích những sai lầm của ông. Nghe những lời trách móc này, ông tức giận đến ho lớn.

“Ba không thể thiên vị con cái như vậy được. Lòng bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt, phải…” Khương Ngu bỗng nhiên lên tinh thần, gặp chuyện là lại muốn dạy dỗ người khác. Thói quen này có vẻ hơi khó kìm lại. Chỉ đến khi Khương lão gia ho xong, lắc đầu đứng dậy đi về phía bàn ăn thì cậu mới vội vàng im miệng.

“Ăn cơm, ăn cơm đi. Tất cả ngồi xuống ăn cơm đi.”

Đến lượt Khương lão gia trong lòng bực bội. Ông có lòng tốt tranh thủ lợi ích cho con trai út, nhưng nó không biết ơn thì thôi, lại còn trách mắng ông một trận.

Quan trọng là, những gì cậu con út nói đều đúng, khiến ông nhất thời không nói nên lời.

Đàn ông dù lớn tuổi đến đâu cũng sĩ diện. Khương lão gia tử không có lời nào để nói, vì vậy chỉ có thể bỏ qua chuyện này, ho xong thì dẫn đầu ngồi vào bàn ăn và thúc giục mọi người dùng cơm.

Ông là người đầu tiên ngồi xuống, rồi gắp một miếng thịt vào bát của Khương Ngu, ra hiệu cho Khương Ngu im lặng và ăn cơm.

“Ba này, người ta nói ba không tốt mà ba cũng không chịu nghe.” Khương Ngu chống tay vào hông, bất lực nhìn Khương lão gia.

Hành động này của cậu khiến các anh chị khác vô cùng kinh ngạc.

Tuy nhiên, họ nghĩ lại thì với tính cách kỳ quái của Khương Ngu, có khi Thiên Vương Lão Tử đến cũng sẽ phát rồ, đừng nói là ba mình. Vì vậy họ cũng không ngạc nhiên quá lâu về hành vi phát rồ của Khương Ngu, mà ngồi xuống cùng lão gia tử im lặng ăn cơm, suy nghĩ xem hôm nay Khương Ngu phát rồ như vậy là trong bụng lại ủ mưu xấu gì.

Ngày xưa, bữa cơm gia đình luôn là những trò lừa gạt, cãi vã ồn ào, kết thúc trong sự không vui.

Nhưng bữa cơm hôm nay, cả lão gia tử lẫn các con đều cảm thấy có chút kỳ lạ, đến mức không thể nói ra được lạ ở chỗ nào.

Cho đến khi mọi người đều nhận thấy Khương Ngu luôn cau mày, luôn muốn nói rồi lại thôi.

Tất cả mọi người đều quan sát từng cử chỉ của anh, cảm thấy rợn người trước những hành động bất thường này.

“Lại sắp có chuyện xấu gì rồi đây?”

Chị tư Khương Âm lấy điện thoại ra, gửi một tin nhắn vào nhóm chat của bốn anh em.

Mỗi lần Khương Ngu hành động kỳ quái, xui xẻo luôn là bốn anh em họ. Lần trước xảy ra tình huống này, Khương Âm đã bị thằng nhóc Khương Ngu này hãm hại, lên cả hot search. Sau đó cô phải đến viện phẫu thuật thẩm mỹ để tự chứng minh mình không phẫu thuật mới giữ được hình tượng “thiên sinh lệ chất”.

“Có thể đang ấp ủ đại chiêu, cẩn thận hành động.”

Tin nhắn vừa gửi đi không lâu, Khương Đoạt trong nhóm, dùng avatar gấu trúc con, đã trả lời.

Anh hai Khương Tranh không trả lời tin nhắn, vì anh thấy anh cả đang bị Khương Ngu nhìn chằm chằm đột nhiên trở nên nghiêm trọng, nhìn về phía Khương Ngu với vẻ mặt kinh ngạc và một chút không tin.

“Có chuyện gì thế này?” Khương Tranh thắc mắc về hành động của anh cả, nhưng anh còn chưa kịp hỏi ra thì trong đầu đột nhiên vang lên giọng nói của Khương Ngu:

“Anh cả à, anh còn có tâm trạng ngồi đây ăn cơm sao? Em sắp bận chết rồi đây, em phải làm thế nào để nói với anh rằng hành tinh Chuột Tử sắp bị sinh vật ngoài hành tinh xâm chiếm!”

Giọng nói này còn có cả tiếng vang vọng, cứ lặp đi lặp lại trong đầu Khương Tranh, lặp đi lặp lại…

Đầu óc anh bị tiếng nói đó làm cho choáng váng, vì thế lập tức ngẩng đầu giận dữ trừng mắt nhìn Khương Ngu, muốn Khương Ngu nói chuyện.

Nhưng khi anh đứng lên đối diện với ánh mắt của Khương Ngu, anh kinh ngạc phát hiện Khương Ngu căn bản không hề mở miệng nói chuyện, hơn nữa thấy mình trừng mắt, dường như còn sợ hãi mà co rúm lại một chút.

Khương Tranh lập tức hiểu ra vì sao vừa rồi đại ca lại lộ ra vẻ mặt kinh ngạc đối với Khương Ngu. Nhưng anh còn chưa kịp tìm hiểu rốt cuộc chuyện này là thế nào thì bỗng nhiên “Oa” một tiếng rồi nôn ra.

Ngay sau đó, hai anh em còn lại cũng nôn theo.

Trong chốc lát, trên toàn bộ bàn ăn, tiếng nôn mửa của bốn anh em thi nhau vang lên.

Khương lão gia không nghe thấy gì cả, thấy vậy thì cho rằng thức ăn có độc, sợ hãi đến mức vội vàng buông đũa xuống gọi xe cứu thương.

Khương Ngu cũng cho rằng mọi người bị ngộ độc thực phẩm, luống cuống tay chân đi đỡ anh cả bên cạnh. Đúng lúc này, Khương Liệt đứng dậy, nắm chặt vai cậu, ánh mắt hung ác trừng mắt nhìn cậu: “Khương Ngu, nếu những gì em vừa nói không phải là thật, anh sẽ về nhà băm em cho chó ăn.”

Anh nói xong thì buông vai Khương Ngu ra, chịu đựng cảm giác buồn nôn mà không quay đầu lại rời đi.

Khương Ngu đứng tại chỗ sững sờ.

“Cái gì thật hay giả?”

Khương Ngu gãi đầu.

“Thật khó hiểu.”

Đối với lời nói của Khương Liệt, anh có chút “đứng hình”, trong lòng cực kỳ nghi hoặc.

“Nôn nôn nôn…”

Vừa lúc Khương Ngu vừa dứt sự nghi hoặc trong lòng, Khương Tranh và những người khác lại tiếp tục nôn mửa không ngừng.

“Trời ơi! Xe cứu thương! Mau gọi xe cứu thương!”

Khương Ngu quay đầu lại nhìn thấy Khương Tranh đã nôn đến ngất đi, mặt trắng bệch vì sợ hãi, vội vàng ra lệnh cho người đi gọi xe cứu thương.

Vốn tưởng là một bữa tiệc Hồng Môn, nhưng Khương Ngu không ngờ rằng người sắp đặt lại tự sa bẫy.

Đúng là, sống lâu thì thấy nhiều chuyện lạ.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play