Vừa nhắc đến Phó Cẩn Xuyên, sắc mặt Noãn Noãn liền tái nhợt, cô ấy nhẹ nhàng lắc đầu: “Nghe các bạn học nói, hôm nay cậu ấy không ở trường.”

Vào đại học, giáo viên không quá quản chuyện bạn có đi học hay không, nhưng nếu điểm danh mà không có mặt thì sẽ rất thảm.

Phó Cẩn Xuyên từ trước đến nay đều tự do ra vào, thành tích học tập dường như cũng không tốt lắm. Nghe nói, anh còn thường xuyên trượt môn, là người đứng cuối cùng của toàn khối khoa Tài chính.

Đứng bét toàn khối.

Từ nhỏ đã là một tay "đầu gấu", hung danh lẫy lừng!

“Nam Chi, cậu hỏi chuyện này làm gì?”

Phó Cẩn Xuyên có tính cách u ám, đi đâu cũng chỉ có một mình, toàn thân bao phủ trong một tầng bóng tối. Ánh mắt ẩn chứa sát khí, không dễ trêu chọc chút nào.

Nghe đồn, trong nhà anh…

Phó Cẩn Xuyên mới là sinh viên năm nhất, nhưng lại quen biết rất nhiều người trong xã hội.

Thậm chí nhiều lần, có người còn thấy hai nhóm người giương cung bạt kiếm đối đầu nhau, không khí vô cùng căng thẳng.

Anh là người cầm đầu.

Mọi người thấy từ xa đều sẽ né tránh.

Những học sinh như thế... ai cũng kính nể nhưng lại giữ khoảng cách.

Không ai dám đến gần.

Ngày thường, anh luôn mang một vẻ mặt lạnh lùng, đi lại một mình. Khi chạm mặt với anh, người ta sẽ có tâm lý sợ hãi đến run rẩy.

Bởi vì, Phó Cẩn Xuyên quá khác biệt với họ.

Anh là một kẻ dị biệt.

Noãn Noãn nổi tiếng là một cô gái ngoan ngoãn, thường thì sẽ chẳng bao giờ liên quan đến một học sinh như Phó Cẩn Xuyên.

Noãn Noãn kinh ngạc hỏi Mộ Nam Chi: “Chi Chi, cậu tìm Phó Cẩn Xuyên làm gì vậy?”

“Cậu đừng đi trêu chọc cậu ấy, cậu ấy thực sự không dễ trêu đâu.” Noãn Noãn lo lắng không yên.

"Chi Chi" là tên thân mật của Mộ Nam Chi, chỉ có Noãn Noãn mới gọi cô như thế.

Ngay cả Phó Cẩn Xuyên cũng không biết.

“Yên tâm, tớ quý mạng mình lắm.”

“Cứ yên tâm đi.”

“Chỉ là một chuyện nhỏ thôi.”

Chỉ là muốn kết hôn.

Muốn yêu đương gì đó nữa…

Rồi sinh một đứa con, cô muốn sinh con cho anh.

Ít nhất, nếu sau này cô có chẳng may chết vì một tai nạn bất ngờ nào đó, anh vẫn có một điểm tựa.

Đứa trẻ, sẽ là trụ cột tinh thần của anh.

Mộ Nam Chi cười cười, cô sắp xếp cặp sách, ra dấu hiệu cho Noãn Noãn: “Giúp tớ xin phép giáo viên nhé, tớ có chút việc.”

Mộ Nam Chi nói xong, xách cặp sách của mình, cúi người lén lút chuồn ra khỏi cửa sau.

Cô muốn đi tìm Phó Cẩn Xuyên.

Nóng lòng không chờ được.

Muốn nhìn thấy anh.

Mộ Nam Chi cúi đầu nhìn điện thoại, ngày 14 tháng 8 năm 2016. Lúc này, Mộ Nam Chi vẫn chưa có bất kỳ tiếp xúc nào với chàng thiếu niên u ám ấy.

Dựa vào ký ức của kiếp trước, cô đi qua những ngóc ngách, luồn lách qua vài con hẻm nhỏ. Cô có thể tìm thấy Phó Cẩn Xuyên.

Ngay khi Mộ Nam Chi vừa định quay người, trong con hẻm vang lên giọng nói của vài người đàn ông, cùng với một tiếng r*n rỉ quen thuộc.

Mộ Nam Chi siết chặt điện thoại, nghiêng đầu liếc mắt một cái. Ánh mắt cô thoáng co rút lại.

Chàng thiếu niên đó... chính là Phó Cẩn Xuyên.

Chàng thiếu niên sắc mặt tối sầm, trên người đầy vết thương. Ánh mắt anh lạnh lẽo và tàn nhẫn.

Đôi mắt u ám của thiếu niên ẩn dưới hàng lông mi, sắc mặt anh tái nhợt, khóe môi khô nứt.

Dù đang chật vật, anh vẫn mang theo một vẻ ngạo nghễ, không hề cầu xin.

“Kêu bố nghe xem! Lão tử sẽ tha cho mày!” Gã đàn ông cười khẩy, giơ tay khinh thường vỗ vỗ vào mặt thiếu niên: “Nói đi!”

Anh ta nắm tóc thiếu niên, ép anh ngửa mặt lên, vẻ mặt hung ác.

Đôi mắt thiếu niên như một con sói nhỏ hung dữ, ánh lên tia lạnh lùng. Đôi mắt u ám bao phủ trong băng giá.

Abh ngước mắt, nhìn người đàn ông trước mặt, khóe môi hơi cong lên, ánh mắt đầy quỷ dị.

“Mày lại gần đây một chút, tao sẽ gọi cho mày nghe.” Anh cười khẽ, vẻ mặt u ám. Không ai thấy, đáy mắt thiếu niên lóe lên một vẻ đáng sợ, quái gở.

Gã béo ha ha ha cười lớn, những người xung quanh cũng cười theo: “Nghe nói mày có cốt khí lắm, đánh chết cũng không hé răng.”

Anh ta cười nhạo: “Rơi vào tay tao, chẳng phải vẫn chỉ là một con mèo con chó thôi sao?”

“Anh Béo lợi hại!” Có người nịnh bợ.

“Đúng là anh Béo!”

Gã béo tiến sát bên người thiếu niên, hung hãn nói: “Mau gọi đi!!”

Anh toàn thân tỏa ra một loại khí tức đáng sợ.

Thiếu niên, giống như ma quỷ đến từ địa ngục.

“Mày lại gần đây một chút nữa.” Phó Cẩn Xuyên đôi mắt đen láy nhìn về phía anh ta, liếm khóe môi. Môi đỏ tươi vẽ nên một đường cong quỷ dị, giọng nói khàn khàn trầm thấp.

Gã đàn ông cười lạnh một tiếng, tiến lại gần. Đột nhiên, sắc mặt anh ta biến sắc, hét lên.

“A a a a a a!!!”

Đôi mắt thiếu niên đầy vẻ khinh miệt. Khóe miệng anh đầy máu, trong mắt tràn ngập sự hung ác và độc địa. Anh cười nhạo một tiếng, chê cười anh ta không biết tự lượng sức mình.

Máu từ tai người đàn ông nhỏ xuống đất.

Sắc mặt anh ta tái nhợt, tay run rẩy, anh ta che lại bên tai bị cắn mất, sắc mặt tái nhợt lại sợ hãi. Gã đàn ông xấu hổ hóa giận.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play