Hốc mắt cô hơi đỏ. A Cẩn lúc còn niên thiếu chắc chắn đã phải chịu rất nhiều khổ.
Phó Cẩn Xuyên cảm nhận được bàn tay nhỏ đang vuốt ve vết thương của anh, bàn tay mềm mại và non nớt. Anh căng thẳng cơ thể, không dám cử động dù chỉ một chút.
Động tác của cô rất nhẹ, tay cô đang run.
Phó Cẩn Xuyên nhăn mày.
Cô đang đau lòng?
Anh nhíu chặt mày: “Em rốt cuộc có bôi thuốc không đấy?”
Phụ nữ thật phiền phức, chuyện nhỏ thế này cũng có thể khóc lóc!
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT