Lâm Yến Sơ mặt xám như tro, môi mấp máy nhưng không thốt nên lời.
“Được, tôi hiểu rồi,” Tần Tĩnh Sanh nghẹn ngào nói: “Điện thoại của tôi đâu? Các người lấy rồi à? Tôi có thể gọi một cuộc cho bố tôi không?”
Ánh mắt Lâm Yến Sơ hơi dao động.
Giọng Tần Tĩnh Sanh yếu ớt đi: “Không gọi điện cũng được, tôi gửi một tin nhắn thoại cho ông ấy được không? Tôi muốn nói với ông ấy vài lời cuối cùng.”
Cô nhìn anh ta, hàng mi khẽ run rẩy đã ướt đẫm nước mắt, gần như van xin: “Tôi không liên lạc, chỉ muốn xem ảnh trong điện thoại có được không?”
Chiếc áo khoác của Tần Tĩnh Sanh đã bị lột ra trước khi lên thuyền, lúc này cô chỉ mặc một chiếc áo len mỏng, tay chân bị trói ngồi trên sàn, đường nét vai và cổ lộ ra rất rõ ràng, gầy gò và yếu ớt như bong bóng sắp vỡ.
Lâm Yến Sơ lấy điện thoại từ trong túi áo khoác ra và nhét vào tay Tần Tĩnh Sanh, thuận thế dùng hai tay bao bọc lấy bàn tay lạnh buốt của cô, môi run rẩy, cuối cùng cũng nặn ra được những âm thanh đứt quãng từ cổ họng: “Sanh Sanh… anh xin lỗi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play