“Phanh!”
Một chiếc bình hoa rơi xuống đất, âm thanh vang dội!
Tô Mạn Thù mở mắt, phát hiện mình đang nằm trên giường, trước mặt là một thiếu nữ xinh đẹp, tay cầm bình hoa, giận dữ chỉ thẳng vào mặt cô mà mắng:
“Tô Mạn Thù, sao cô lại không biết xấu hổ đến thế! Không soi gương nhìn lại bản thân đi! Cô chẳng qua chỉ là thế thân của chị tôi thôi!”
“Loại hàng như cô mà cũng dám bám lấy phó tổng… lại còn làm ra chuyện đồi phong bại tục như vậy! Đợi cha biết chuyện, tuyệt đối sẽ không tha cho cô!”
Nói xong, cô ta liền ném thẳng bình hoa trong tay về phía trước.
Tô Mạn Thù hơi nghiêng người, lập tức tránh được.
Thiếu nữ kia lại như thấy chuyện gì động trời, kinh ngạc kêu lên:
“ Cô còn dám né!?”
Tô Mạn Thù: “……”
Nói đâu là “tiểu thịt tươi” hả?
Này mẹ nó một đứa ngu xuẩn từ đâu chui ra vậy, chẳng lẽ cô phải đứng yên cho cô ta đập?
Tô Mạn Thù bật cười châm biếm:
“ Em gái mấy tuổi rồi? Có đọc sách chưa? Ra ngoài có quên uống thuốc không?”
Thiếu nữ kia càng như thấy trời sập, lao thẳng tới, giơ tay muốn tát cô.
Nhưng tay cô ta còn chưa chạm đến góc áo Tô Mạn Thù, thì Tô Mạn Thù đã trở tay, tặng cho cô ta một cái tát giòn giã ngay trên mặt.
Là nữ chính sảng văn, cho dù mở màn có là địa ngục, thì cũng chỉ có cô đánh người khác, nào tới lượt ai đánh cô?
Tô Ngọc Ngọc bị bất ngờ tát một cái, ngẩn ngơ tại chỗ, ôm mặt nửa ngày chưa kịp phản ứng, chỉ cảm thấy mặt bỏng rát như bị lửa thiêu.
“Chị … đồ tiện nhân! Chị điên rồi, dám đánh tôi —”
“Bốp!”
“Chị —“
“Bốp!”
Ước chừng ba cái tát liên tiếp, đánh cho đầu Tô Ngọc Ngọc ong ong, không thốt nổi một câu hoàn chỉnh.
Cuối cùng, yên tĩnh.
Trong đầu Tô Mạn Thù, bắt đầu hiện lên một đoạn ký ức không thuộc về mình.
…
Cô đã xuyên thư.
Xuyên vào một cuốn tiểu thuyết tên là 《 Thế thân nữ phụ cút xéo, bá tổng chỉ yêu bạch nguyệt quang 》
Thân thể này vốn dĩ thuộc về cô gái cùng tên cùng họ với cô – Tô Mạn Thù, là con gái cả Tô gia ở Tấn Thành.
Từ nhỏ, mẹ ruột mất sớm, cha lại là một “phượng hoàng nam”. Trước khi kết hôn đã tư thông với tình nhân bên ngoài, để lại đứa con riêng.
Nguyên phối vừa mất, ông ta lập tức mưu đoạt gia sản, nghênh ngang đưa tiểu tam cùng hai đứa con riêng vào nhà.
Đáng thương thay, nguyên chủ từ đó phải sống kiếp ăn nhờ ở đậu, đầy bi thảm.
Bởi vì gương mặt có vài phần giống bạch nguyệt quang Tô Nhu – người trong lòng của các nam chính –cô bị coi như món đồ thay thế, phải chịu đủ nhục nhã, bị ngược thân ngược tâm suốt hơn hai trăm chương, cuối cùng chịu khổ rồi bị vứt bỏ.
Lại là loại tiểu thuyết mô típ cũ !
Tô Mạn Thù liếm môi.
Cô vốn là nữ chủ sảng văn của Cục Mau Xuyên, là kim bài trong tay.
Đi đến thế giới nào cũng thay nguyên chủ ngược tra, vả mặt, rồi leo lên đỉnh cao nhân sinh.
Hệ thống từng hứa, chỉ cần cô hoàn thành nhiệm vụ thứ 100, sẽ thưởng 500 tỷ, tặng thêm mười tiểu thịt tươi hầu hạ cô nửa đời sau, rồi quang vinh về hưu.
Không ngờ lại truyền cô vào trong tiểu thuyết này?
Có ý vị.
Lần này lại là nữ phụ thế thân ?
Tô Mạn Thù cong môi, nụ cười lạnh lẽo.
Có loại tính toán muốn hủy cô sao?
Ánh mắt lóe tà khí, cô thấp giọng:
“Tiểu bảo bối, định để tôi diệt cậu thật sao?”
Hệ thống cảm nhận được oán khí mãnh liệt, giả chết không dám lên tiếng, nhưng rốt cuộc vẫn phải căng da đầu mà giải thích:
“Nguyên bản Tô Mạn Thù trong sách đã tỉnh lại, không chấp nhận nổi thân phận thế thân, trực tiếp linh hồn thoát xác bỏ chạy. Tổng cục không còn cách nào, chỉ có thể để cô thay thế cô ấy hoàn thành cốt truyện.
“Hiện tại các tiểu thế giới đều bận rộn, trong tổng cục chỉ còn mình cô đã về hưu, nếu không tìm cô thì chẳng ai làm nổi.”
…
Nghe đến “thù lao 100 tỷ”, oán niệm trong lòng Tô Mạn Thù giảm đi quá nửa
Cô ngẩng cổ thon dài, giọng nói mềm mại hẳn:
“Tiểu bảo bối, cộng thêm 500 tỷ lần trước, các ngươi phải cho tôi tổng cộng 1500 tỷ.”
Hệ thống: “……”
Nó còn dám không cho sao?
May mà Tô Mạn Thù yêu tiền, dễ dỗ.
Hệ thống vội nói:
“Đương nhiên, sau này khi cô hoàn thành nhiệm vụ, sẽ lập tức chuyển khoản 100 tỷ. Hơn nữa, để cô vui vẻ làm theo cốt truyện, tổng cục tặng thêm phúc lợi: cô có thể tự do lựa chọn một đối tượng kết hôn trong thế giới này, sau khi nhiệm vụ kết thúc, có thể mang hắn đi.”
Tô Mạn Thù:
“Bớt nói đi, hay là thêm cho tôi 100 tỷ nữa, cảm ơn.”
Hệ thống: “……”…
Có thù lao kếch xù, tâm tình Tô Mạn Thù vô cùng thoải mái.
Tô Mạn Thù vốn thích những thứ tục khí.
Tình yêu, đàn ông, đều chẳng bằng những con số trong thẻ ngân hàng.
Dù sao, ở bên Phó Cảnh Nghiêu cũng chẳng được bao lâu.
Chỉ cần chờ ba tháng, gã cẩu nam nhân ấy sẽ ném cho cô 5 triệu phí chia tay, trong một đêm mưa giông, lạnh lùng đuổi cô đi.
Thử nghĩ xem – bám theo một người đàn ông giá trị cả nghìn tỷ, cuối cùng chỉ đổi được 5 triệu chia tay phí.
Keo kiệt đến mức này, quả thật không ai sánh bằng!
So ra, hệ thống lại càng đáng yêu hơn nhiều.