Thất sách rồi!
Kindaichi Fumi đứng bên Cầu Toàn Dã, vẻ mặt thâm trầm, nhấc chân chậm rãi lướt qua vạch sơn trắng mờ ảo dưới chân. Cô thử liều lĩnh thò chân ra.
Giây tiếp theo, thiếu nữ giật bắn mình như điện giật, phản ứng thái quá, nhảy dựng lùi lại, lập tức kéo giãn khoảng cách với thành cầu.
"Rốt cuộc mình đang làm cái quái gì thế này?!"
Kindaichi Fumi bực bội nhìn con số màu đỏ tươi đang lao dốc ở góc trên bên phải màn hình. Cô cảm thấy cuộc đời mình chẳng còn gì luyến tiếc.
Cô không biết có phải "nhân vật" của mình mang cái "nhân thiết" kỳ quái gì đó hay không. Chỉ cần một bộ phận cơ thể cô vượt qua vạch trắng bên Cầu Toàn Dã, đồng hồ đếm ngược trên kia sẽ lao dốc điên cuồng.
Lúc cô vừa đến đầu cầu, thời gian hiển thị là 22:45:33. Sau mấy vòng thử nghiệm "không tin tà", nó đã tụt xuống 22:03:11.
"...Quá đáng thật đấy."
Kindaichi Fumi ủ rũ ngồi xổm bên hông cầu, ngẩng đầu 45 độ nhìn lên trời một cách đầy ưu tư. Ánh nắng ấm áp dừng trên dáng hình đơn bạc của cô, mang đến vài phần cô đơn.
"Thế này không ổn rồi..."
Kindaichi Fumi thở dài. Dù thế nào, hôm nay cô cũng phải về phòng trọ một chuyến. Nếu không, cô sẽ phải đặt may lại bộ đồng phục Kiyotada đắt xắt ra miếng, hoặc sẽ bị trừ điểm cá nhân vì không mặc đồng phục đúng quy định, lỡ mất cơ hội nhận tiền trợ cấp.
Dù cái nào xảy ra, cô cũng khó mà chấp nhận. Chẳng khác nào muốn mạng chó của cô sao?
Thà nhảy sông cho xong!
"Khoan... nhảy sông?"
Kindaichi Fumi đột nhiên sững người, rồi ánh mắt kỳ lạ nhìn xuống dòng sông.
Dưới kia, những gợn sóng lăn tăn đang chậm rãi trôi qua trụ cầu, lấp lánh ánh vàng, như con đường thênh thang dẫn cô về nhà.
"Có rồi!"
Kindaichi Fumi không nhịn được cười hắc hắc, ánh mắt rạng rỡ.
Cô đã tìm được "lối đi"!
Kindaichi Fumi nhanh nhẹn men theo bờ kè từ quốc lộ xuống mép sông.
Toàn Đã Đinh được núi non bao bọc, địa hình bồn địa tự nhiên tạo nên cảnh quan sông nước hữu tình. Chẳng hạn như nơi cô đang đứng.
Ngồi xổm xuống sát mép nước, Kindaichi Fumi tùy tiện nhặt một cành khô, thử độ sâu.
Nước ngập khoảng nửa cành, chắc tầm giữa bắp chân cô.
"Có cơ hội!"
Vứt cành khô, Kindaichi Fumi hưng phấn đứng lên, nhìn độ rộng mặt sông và tốc độ dòng chảy nhẹ nhàng, bắt đầu xắn tay áo.
Tháo chiếc đồng hồ cũ kỹ trên cổ tay, cô cẩn thận đặt lên bờ đá, che chắn cẩn thận. Cô sợ nước sâu hơn dự tính, làm hỏng đồng hồ. Xắn ống quần lên đầu gối, để lộ đôi chân trần, Kindaichi Fumi nhìn mặt sông lạnh lẽo, không khỏi rùng mình.
Đầu xuân, không khí vẫn còn hơi lạnh, huống chi là nước sông.
"Nhưng..."
Nghĩ đến bộ đồng phục trị giá hai mươi vạn yên trong phòng trọ, ánh mắt Kindaichi Fumi trở nên kiên định:
"Nước lạnh không giết được người, nhưng nghèo thì có!"
Nhắm mắt, cô đặt một chân xuống nước. Cơn lạnh thấu xương lập tức thấm vào da thịt, lan đến tận tủy, khiến Kindaichi Fumi "tê tê" hít hà.
"Hai mươi vạn, hai mươi vạn... bộ đồng phục trong phòng trọ trị giá hai mươi vạn..."
Cô điên cuồng thôi miên bản thân. Kindaichi Fumi cắn chặt răng, lội xuống sông.
Từ bắp chân đến bụng, rồi quá đầu gối... mực nước sâu hơn dự tính của cô. Khi đến gần giữa sông, nước đã gần như bao phủ toàn thân, chỉ còn cái đầu ướt sũng lềnh bềnh trên mặt nước.
Kindaichi Fumi cố gắng giữ nhịp thở đều đặn, dùng cả tay và chân, bơi qua sông một cách vụng về. Cô cảm nhận được nhiệt lượng trong cơ thể đang nhanh chóng tan biến, thể lực hao mòn nhanh chóng, nhưng cô lại không hề sợ hãi.
Trong tầm mắt, con số màu đỏ tươi ở góc trên bên phải đang chậm rãi tăng lên. Điều này có nghĩa là cô tạm thời sẽ không gặp "tai nạn". Nơi này không phải con đường chết của cô.
Getou Suguru vừa lúc đi đến Cầu Toàn Dã.
Khi nhận được thông báo điều động gần đây, anh đang xử lý chú linh gần Thần xã Bạch Lĩnh Sơn ở Quận Trật Phụ. Sau khi nhanh chóng kết thúc vụ việc, trên đường đến đây, anh mới nhận được tin nhắn từ giám sát viên phụ trợ báo rằng đã tìm được thuật sư đến xử lý vụ việc này.
Haibara Yu.
Nhìn thấy cái tên quen thuộc trong tin nhắn, anh suy nghĩ một lúc, không quay về trường Cao Chuyên, mà chào hỏi giám sát viên phụ trợ, đến Toàn Đã Đinh theo kế hoạch ban đầu.
Đối với hậu bối ở Cao Chuyên, anh cảm thấy mình có nghĩa vụ chăm sóc. Dù chỉ là vụ án cấp bốn, anh vẫn muốn đến xem sao.
Tùy ý dựa vào lan can cầu cũ kỹ, phai màu, Getou Suguru đến nơi mới phát hiện, vụ việc có vẻ đã được giải quyết xong.
"Nhanh thật đấy."
Cười khẩy một tiếng, chàng thiếu niên cao gầy ngả người ra sau, trên cây cầu vắng lặng, cuối cùng thả lỏng thần kinh căng thẳng, lộ ra vẻ mệt mỏi.
"Vẫn là hơi vội vàng..."
Getou Suguru khép hờ mắt, ánh nắng chiếu xuống, in bóng nửa sáng nửa tối trên khuôn mặt anh tuấn.
Mùi chú linh ghê tởm vẫn còn tràn ngập trong cổ họng, mãi không tan biến, như một lời nguyền rủa.
Khi cảm giác chán ghét trào dâng, tiếng nước xao động bỗng truyền đến từ dưới cầu, kèm theo những tiếng "tê tê" nhỏ vụn. Anh mở mắt, lãnh đạm nghiêng đầu nhìn xuống.
Dưới cầu, một "người thường" đang chậm rãi tiến về giữa sông, ống quần xắn đến đầu gối, để lộ làn da trắng nõn.
Getou Suguru nhướng mày.
"Nhảy sông?"
"Có vẻ không giống lắm."
Chỉ thấy thiếu nữ bước đi loạng choạng, ngã xuống nước. Khi đến gần giữa sông, cả người cô đã bị nước bao phủ. Mái tóc đen ướt sũng dính bết vào mặt và cổ. Một cái đầu cứ chìm rồi nổi trên mặt nước, như một con khỉ nước.
"...?"
Getou Suguru không nhịn được xoay người lại, khuỷu tay chống lên lan can, để quan sát "khỉ nước" hiếm có bên dưới.
Hơi thở cô vẫn ổn định, không hề có cảm xúc kích động. So với "nhảy sông", có vẻ như cô đang thực hiện một bài tập "bơi lội" đặc biệt nào đó.
"Lấy cảm hứng từ 'khỉ nước' à?"
Khẽ nhếch môi, Getou Suguru im lặng, chú ý đến động tĩnh của thiếu nữ. Anh nhìn cô bơi chó vài vòng rồi chìm xuống, nổi lên lại bơi thêm vài vòng nữa, lặp đi lặp lại, không biết mệt mỏi.
Cho đến khi điện thoại trong túi rung lên, anh mới rời mắt, lấy điện thoại ra.
[Satoru: Cậu cố tình chạy đến Toàn Đã Đinh ăn mì soba hả??]
[Suguru: ]
[Satoru: Quà lưu niệm tớ muốn bánh kem hình chim cưu, bánh cá điêu nướng và socola tươi ở đó. Đừng mua nhầm nha Suguru!]
[Suguru: Đồ ngọt không có, khỉ nước thì có một con.]
[Satoru: ???]
Đắm mình bơi qua sông, Kindaichi Fumi không hề chú ý đến người lạ trên cầu. Thậm chí, để tránh nước vào mắt, cô còn nhắm chặt mắt, bỏ lỡ làn đạn bùng nổ với số lượng lớn nhất từ trước đến nay.
【Chíu chíu chíu!! Chíu chíu chíu!!!】
【Vợ ơi!!! Vợ tóc đen định mệnh của tôi!!!】
【Nhân gian không đáng, tôi đáng, Cổ Vương xin hãy nhìn tôi đi!!!】
【Vợ đầu bạc cao 1m9 của tôi cứ thế sống trong tin nhắn là xong việc á??】
【"Chụp hình" mỹ nhân nhắm mắt, "Chụp hình" ánh sáng nhẹ nhàng, "Chụp hình" nụ cười của Cổ Vương, ảnh đã đăng ở khu bình luận, tự tải không cần cảm ơn】
【Má ơi, người trên kia chuyên nghiệp quá, phải si mê cỡ nào mới cắt được hiệu ứng này】
【Tuy tui biết Suguru ca ăn chú linh cầu rất thống khổ, nhưng mà nhớ lại hình ảnh "nuốt" trong truyện tranh, tui liền nhịn không được đinh đinh bạo tạc】
【Mlem mlem, Suguru ca nhắm mắt trên cầu, tóc đen dừng ở mang tai, lộ ra vành tai thật sự hảo mê người nga, tui cược 5 hào, chỗ đó tuyệt đối là điểm mẫn cảm, siêu thích hợp dùng đầu lưỡi thăm dò vào!】
【Tui vừa vào đã thấy mấy người đang xõa rồi】
【Chẳng lẽ chỉ có một mình tui chú ý đến "khỉ nước" thôi à? Mấy người không cảm thấy Suguru ca nhìn xuống cười, cảm giác mệt mỏi tan biến đi nhiều sao? Có điểm hảo cắn】
【? Cái này nhiều nhất có thể chứng minh khỉ nước giải tỏa áp lực】
【Tui ngộ ra rồi, khủng hầu tức ái hầu, vậy tui gia nhập hầu tịch!】
【Từ từ cái "khỉ nước" kia không phải Kindaichi sao?? Rõ ràng tập trước bà ấy còn ở học viện quý tộc chăm sóc Tinh Tương, sao giờ lại bơi lội ở sông rồi?? Có hợp lý không vậy?】
【Hợp lý! Bởi vì bà ấy đang ở "trong sông", tui nguyện ý gọi là pháo hôi chuyên nghiệp nhất, tập nào cũng kiên trì lên sóng】
【Không nói nữa, đã sinh ra trìu mến với Fumi, bà ấy thậm chí còn không thấy Suguru ca, người ta sắp đi rồi kìa!】
【Mau quay lại đây, bây giờ vẫn còn cơ hội mà!!】
【Kindaichi · khỉ nước · Fumi: Chuyên tâm bơi, chớ quạu】