Nàng vừa dứt lời, ý định hàm súc hỏi "Cách liên lạc", mọi người dường như có chút choáng váng trước độ dày da mặt của nàng, nhất thời chưa kịp phản ứng. Kindaichi Fumi đơn giản lướt qua khung chat.
```
[Xong rồi, thế này thì vào Cao Chuyên kiểu gì!]
[Xuất hiện rồi, giáo trình lập flag kinh điển!]
[Hay là sẽ offline ngay trước ngày nhận được thư mời nhập học Cao Chuyên không?]
[Nghĩ thoáng chút đi, cũng có thể là vĩnh viễn không nhận được thư mời nhập học.]
[Điểm drop hàng mới đã xuất hiện, sao có thể dừng tay được!]
[Câm mồm, đừng có hát trong đầu tao nữa, thằng chó!]
[Cũng chưa chắc đâu, mọi người phải nhớ đây là manga shounen đó! Nếu là người qua đường thì có thể lãnh cơm hộp, nhưng nếu là nhân vật quan trọng trưởng thành thì còn thảm hơn lãnh cơm hộp tại chỗ nhiều! Ví dụ như ai đó chết rồi, nhưng xác chết vẫn sống nhăn răng chẳng hạn.]
[? Trên lầu ổn không? Không sao thì ra đây đi dạo hai bước?]
```
"?"
Kindaichi Fumi để lại một dấu chấm hỏi trên khung chat.
Nàng chỉ muốn xin số liên lạc thôi mà, sao khung chat lại vẽ ra những hậu quả đáng sợ đến vậy?
Ở manga shounen thì xin số điện thoại là vùng cấm bất thành văn à?
Kindaichi Fumi đầy vẻ mờ mịt, lúc này Gojo Satoru đột nhiên có động tĩnh.
Chỉ thấy hắn vươn tay tháo kính râm, đôi mắt màu lam ngọc được ánh pháo hoa rực rỡ chiếu sáng, như thể nuốt trọn cả vũ trụ vào trong đó, đẹp đẽ, lộng lẫy đến mức khiến thần phẫn nộ.
Kindaichi Fumi lập tức bị hắn hớp hồn, sự chú ý trong nháy mắt chuyển từ khung chat sang người hắn.
"..."
Không ổn rồi, cảm giác kế hoạch "Ngụy Lục Nhãn" của mình có nguy cơ sụp đổ.
Sắc mặt Kindaichi Fumi trở nên nghiêm trọng.
Nếu "Lục Nhãn" của Gojo Satoru là loại khoáng thạch lam hiếm có vừa nhìn đã thấy, thì đôi mắt của nàng thuần túy chỉ là loại hạt thủy tinh mười yên mua được ba cái, hiệu quả kém một trời một vực.
Sao lại thế này!
Thiếu nữ ngấm ngầm đấm ngực dậm chân, không kìm được mà lau giọt nước mắt chua xót cho cái cấu hình mộc mạc của mình.
"9012543555, gsatorunejp"
Gojo Satoru dùng ngón tay hờ hững móc lấy gọng kính, đọc ra thông tin liên lạc của mình, "Đừng có tùy tiện nhắn tin quấy rầy đó nha, ta bận lắm đấy."
A!
Bọn họ hình như thực sự hiểu ý nàng!
Kindaichi Fumi mừng rơn, ngay lập tức vứt hết những lời đồn vô căn cứ trên khung chat ra sau đầu, vui vẻ ghi nhớ thông tin liên lạc của "Đệ Nhất Năng", kiên nhẫn trả lời: "Ngoài chuyện cứu mạng và chia sẻ đồ ngọt ra, tôi sẽ không tùy tiện làm phiền anh đâu!"
Gojo Satoru vừa nghe, lập tức cảm thấy con người này lại thuận mắt hơn không ít.
Tuy rằng chú lực ít đến đáng thương, tố chất thân thể cũng chẳng ra gì, nhưng ít ra "Đôi mắt" vẫn ổn, tính cách cũng không tệ.
Quan trọng nhất là, đồ ngọt hợp ý hắn.
Có được số điện thoại của Gojo Satoru, Kindaichi Fumi rất tự giác chuyển tầm mắt sang "Đệ Nhị Năng".
Getou Suguru thấy thiếu nữ đang nhìn mình với vẻ mong chờ, đôi mắt phượng hẹp dài ánh lên ý cười, cũng không kéo dài, ôn tồn đưa ra thông tin liên lạc của mình.
"Getou Suguru, 9012536777, gsugurunejp"
Yes! Trọn bộ!
"Kindaichi Fumi, mọi người hay gọi tôi là Fumi."
Nhân cơ hội này, nàng cũng tiện thể xây dựng "tình bạn tên".
Dù sao nàng cũng là học sinh Cao Chuyên "dự bị", thân mật một chút cũng bình thường thôi mà!
"Fumi?"
Getou Suguru dừng lại một chút, có chút suy ngẫm mà cười nói, "Cái tên này cũng đặc biệt đấy."
"Hả? Fumi?"
Gojo Satoru nghe được, cũng thò đầu qua trêu một câu, "Suguru, cái con nhỏ này rõ ràng là đang chiếm tiện nghi của người ta đó!"
Fumi, chẳng phải là âm hài của "Sensei" sao!
"Nếu không thích thì cứ gọi tôi là Kindaichi, hoặc là thích gọi thế nào cũng được."
Thiếu nữ cười tủm tỉm nói, ra vẻ tùy mọi người lựa chọn.
Gojo Satoru không nói gì nữa, chiếc kính râm trên tay hắn xoay ngược xuôi linh hoạt giữa những ngón tay thon dài.
Kindaichi Fumi lập tức bị động tác của hắn thu hút, nhìn một hồi lâu, mới dè dặt hỏi: "Cái kính râm này có gì đặc biệt hả?"
Nàng đang cân nhắc xem có nên mua một cái y chang không.
"Đặc biệt?"
Gojo Satoru bị nàng hỏi vậy, nhướng mày, không khách khí đáp: "Cô không nhìn ra à?"
"Hả?"
Kindaichi Fumi nghi hoặc nhìn hắn.
"Đương nhiên là đặc, biệt, đẹp, trai, rồi~"
"... Quấy rầy."
Kindaichi Fumi lặng lẽ thu hồi sự mong chờ, quay đầu vẻ mặt nghiêm túc nhìn pháo hoa.
Phía trên là đếm ngược.
191:33:33.
Đây là khoảnh khắc thoải mái nhất kể từ khi nàng nhìn thấy khung chat và đồng hồ đếm ngược.
Không cần lo lắng tai họa bất ngờ, cũng không cần lo lắng "sinh mệnh" bị rút ngắn, thực sự khiến nàng hạnh phúc đến nổi bong bóng.
Nhưng niềm vui ngắn chẳng tày gang.
"Thời gian cũng gần rồi."
Ieiri Shoko đọc xong tin nhắn, tắt điện thoại, giọng điệu quen thuộc, "Bên phòng y tế có việc."
Là người duy nhất sở hữu "Thuật thức nghịch chuyển" hiện nay, thời gian rời khỏi Cao Chuyên của cô không nhiều, thậm chí nhiệm vụ cũng chỉ tham gia những vụ đánh giá nguy hiểm thấp, hoặc đơn giản là xuất hiện sau khi vụ việc được xử lý xong với tư cách nhân viên phụ trách y tế.
"Phải đi rồi sao?"
Kindaichi Fumi mắt rơm rớm nhìn cô, giọng điệu lưu luyến.
"Ừ, bên Cao Chuyên có chút việc."
Ieiri Shoko có chút bất ngờ trước sự lưu luyến thẳng thắn của thiếu nữ, nét mặt dịu đi, "Sau này có gì thì cứ liên lạc, Fumi."
Cô không ghét thiếu nữ trước mắt, hoặc nói là cô rất thích. Tuy rằng hiện tại có vẻ còn chưa đạt đến mức tiêu chuẩn của Chú Thuật Sư, nhưng ngọn lửa cháy trong mắt lại rất có sức sống, như ánh bình minh, cho người ta cảm giác một ngày nào đó sẽ được nhìn thấy cô rực rỡ như mặt trời ban trưa. Cô đã quen với những ánh mắt tuyệt vọng hoặc đầy tử khí, rất hiếm khi thấy được đôi mắt như vậy.
"!!"
Kindaichi Fumi nghe cô gọi tên mình, mắt sáng lên, "Vậy thì lần sau chúng ta lại hẹn nhau nhé, Shoko!"
Nàng thừa cơ bắt chuyện, rất tự giác gọi tên đối phương.
Ieiri Shoko cười cười, không phản bác, vẫy tay với nàng.
"Hẹn gặp lại."
Getou Suguru thấy vậy, cũng đứng dậy từ biệt cô, "Tôi và Satoru đưa Shoko về, lần sau gặp lại."
Kindaichi Fumi cong môi gật đầu.
"Lần sau gặp mặt, chú lực ít ra cũng phải cố gắng vượt qua hai con kiến đi."
Gojo Satoru một tay đút túi quần, miệng lưỡi cay độc nói với nàng, "Còn nữa, đừng quên đồ ngọt của ta."
"Tôi sẽ không quên đâu, ngoéo tay."
Kindaichi Fumi đưa ngón út ra, khua khua với hắn.
"Được thôi."
Gojo Satoru xoay người đi về phía hai người kia.
Kindaichi Fumi nhìn theo ba người rời đi, lúc này mới quay đầu lại, tò mò hỏi: "Haibara, cậu không về trường cùng họ sao?"
Chàng trai đầu nấm cũng thu hồi ánh mắt, lắc đầu, "Tiền bối Getou bảo tớ đưa cậu về nhà trước."
Nghe vậy, Kindaichi Fumi không khỏi cảm thán trong lòng, người tốt nột!
"Bạn học Kindaichi."
Haibara nhìn nàng, quay đầu nhìn về phía bầu trời, gọi nàng một tiếng.
"Cứ gọi tớ là Fumi đi."
Kindaichi Fumi chớp chớp mắt, "Chúng ta là bạn bè mà."
"Fumi-san."
Thiếu niên có chút ngượng ngùng gãi đầu, "Cậu thực sự muốn nhập học Cao Chuyên sao?"
"Ở đó không đơn giản như cậu nghĩ đâu, Chú Thuật Sư không phải là công việc nhẹ nhàng gì đâu."
Kindaichi Fumi vừa nghe vừa nhìn biểu cảm của cậu, như đang suy tư điều gì.
Nàng nhớ khung chat từng nói, Haibara có một người em gái cũng có "thiên phú", nhưng cậu dường như không muốn em gái mình trở thành Chú Thuật Sư, nên đã chọn một mình nhập học Cao Chuyên.
Xem ra Chú Thuật Sư đúng là một nghề không mấy an tâm a.
Thiếu nữ thở dài trong lòng.
Nếu không phải bởi vì cái mệnh "pháo hôi" chết bất đắc kỳ tử, ai lại rảnh rỗi đâm đầu vào giới chú thuật chứ?
Chẳng phải tự tìm khổ sao! Nhưng nàng lại không thể nói ra.
"Vậy còn Haibara thì sao?"
Kindaichi Fumi dứt khoát hỏi ngược lại, "Có cảm thấy thân phận Chú Thuật Sư rất vất vả không?"
Nàng nghĩ chắc chắn là rất vất vả.
Phải nhìn thấy quá nhiều quái vật kỳ dị, còn phải ăn những thứ gớm ghiếc, có thể kiên trì không sụp đổ mà tiếp tục công việc này, quả thực có thể gọi là ánh sáng của nhân loại.
"Tớ á?"
Haibara ngẩn ra, ngay sau đó nở nụ cười nói: "Tớ thích người, nên làm công việc này cũng thấy ổn."
"Thích người?"
Kindaichi Fumi khâm phục nhìn cậu, "Thì ra Haibara theo chủ nghĩa anh hùng à."
Vì thích người nên mới làm Chú Thuật Sư, đây đúng là chủ nghĩa vị tha cống hiến!
Kindaichi Fumi cảm thấy động cơ của mình ích kỷ ti tiện hơn cậu nhiều, nàng chỉ muốn cứu vớt bản thân thôi.
"Đâu có đâu!"
Haibara liên tục xua tay, "Tớ cũng thích cơm nữa!"
"Vậy Fumi cậu có thích người không?"
Kindaichi Fumi bị hỏi đến, phản ứng một hồi lâu, mới thành thật nói: "Tớ thích tiền."
"Hả?"
Haibara kinh ngạc.
"Cậu nghĩ mà xem, nếu chỉ vì thích người mà có thể quên hết mọi nguy hiểm, bất chấp thù lao, bất chấp hậu quả, bất chấp bản thân."
"Vậy thì chẳng khác nào bị nguyền rủa sao?"
Nàng tuyệt đối không thể trở thành người như vậy.
Bởi vì người nàng để ý nhất.
Là chính mình.
Cho nên mới dốc hết sức để sống sót.
"Là vậy sao?"
Haibara ngộ ra nhìn nàng, "Hình như cũng có lý nhỉ."
"Nhưng tớ nghĩ, chỉ cần cố gắng hết sức làm những gì mình có thể làm, là rất thỏa mãn rồi!"
"À, đúng rồi!"
Thiếu niên đấm tay vào lòng bàn tay, "Thù lao của Chú Thuật Sư cũng không tệ đâu."
Kindaichi Fumi không cho là đúng, "Ồ? Cao đến đâu?"
Nàng không tin có thể cao hơn cả sinh mệnh của mình.
"Cũng tầm con số này thôi."
Một chùm pháo hoa nổ tung, che khuất lời nói của thiếu niên, chờ khi pháo hoa trên bầu trời lại lần nữa hạ màn, Kindaichi Fumi đã ngây ngốc tại chỗ, đầu óc ong ong.
Chết tiệt! Nàng hối hận rồi, có thể xin làm lại từ đầu được không?!
Bây giờ gọi điện thoại chắc họ chưa đi xa đâu nhỉ?
```
[Ôi trời, thi nhau lập flag đâu à! Vẫn còn tiếp diễn.]
[Lời này, có chút mùi vị "Ái là lời nguyền méo mó nhất".]
[QAQ, Haibara của tôi, cậu không thích người, chỉ thích cơm thôi!!]
[Có phải sắp đến khúc truyện chính rồi không? Hình như hơi nhanh thì phải! Tao không dám nhìn, lúc xem manga còn đỡ, giờ nhìn thấy tiểu thiên sứ thế này, tao bỗng thấy đau lòng.]
[Yên tâm, còn sớm chán! Cốt truyện Haibara chết là vào năm 07, tức là khoảng tháng tám năm sau, sau sự kiện tinh tương thể.]
[Mấy người nói vậy tao yên tâm rồi!]
[Mấy người có nghĩ rằng, một năm ở thế giới giả tưởng có khi chỉ bằng hai tập không?]
[Tao giết trên lầu!]
```
?!!
Kindaichi Fumi nhìn khung chat, đột nhiên "bá" một tiếng đứng dậy, trước ánh mắt không rõ nguyên do của thiếu niên, khẩu khí nghiêm túc:
"Haibara, tớ đột nhiên nhớ ra, tớ cần phải trèo qua tường rào nhà tớ trước 9 giờ, nếu không tớ sẽ mất ngủ cả đêm."
"Cho nên, chúng ta nhanh chóng về nhà thôi!"
Nàng phải về trường tìm Riko muội muội của nàng!