“Tiểu sư muội, đồ quái dị nhà ngươi, ta từ trước đến giờ chưa từng thích ngươi, ta tiếp cận ngươi chẳng qua là vì linh căn của ngươi.”
Dưới ánh trăng tái nhợt, gương mặt tuấn mỹ của người đàn ông dần trở nên vặn vẹo, tàn độc.
Một thanh chủy thủ chứa đầy linh lực đâm thẳng vào đan điền của cô gái.
Trong phút chốc, đan điền vỡ nát, linh căn bị cưỡng ép loại bỏ.
“A…”
Nam Tinh Nguyệt phun ra một ngụm máu tươi.
Tim nàng như bị xé nát.
Nàng chưa từng thấy Đại sư huynh của mình với vẻ mặt này.
Trước kia lúc nào huynh ấy cũng nho nhã, tuấn tú, nhưng giờ đây, y hệt một ác ma, khát máu đến đáng sợ.
“Vì! Sao! Tại sao lại muốn đoạt linh căn của ta!”
Nàng yêu Đại sư huynh Mặc Lâm Uyên đến mức si cuồng.
Nhưng trên mặt nàng có một vết bớt kỳ dị, thật sự rất xấu xí.
Trong khi Đại sư huynh lại có vẻ đẹp khuynh thế, cao quý không thể với tới.
Vì vậy nàng chỉ có thể âm thầm ngưỡng vọng huynh ấy, không dám bộc lộ lòng mình.
Thế nhưng, ba ngày trước, Đại sư huynh lại tìm đến nàng và chủ động nói muốn ở bên nàng.
Đang lúc Nam Tinh Nguyệt đắc chí, nàng không ngờ Đại sư huynh lại lừa nàng đến ngoại ô tông môn, dùng thuật giam cầm khiến nàng không thể phản kháng.
Mục đích của huynh ấy, chính là để loại bỏ linh căn của nàng!
“Vì sao ư? Vì ta phải dùng linh căn của ngươi để cứu Dao Dao.”
Mặc Lâm Uyên cầm linh căn đang phát ra ánh sáng rực rỡ trong tay, khi nhắc đến Bạch Ngọc Dao, vẻ mặt khát máu đáng sợ trên mặt hắn lập tức trở nên dịu dàng.
Trong đầu hắn hiện lên dung nhan tuyệt đẹp của Bạch Ngọc Dao.
Dao Dao của hắn đáng yêu đến vậy, cho dù vì nàng mà phải chết, hắn cũng cam tâm.
Dao Dao!
Bạch Ngọc Dao!
Lại là Bạch Ngọc Dao.
Nam Tinh Nguyệt đau khổ đến tột cùng, “Tại sao tất cả đàn ông trong tông môn đều trở thành liếm cẩu của Bạch Ngọc Dao.
Phải, nàng ta thông minh, thiên phú cao, gia thế tốt, còn khuynh quốc khuynh thành nữa…”
Thôi, nàng không thể nói thêm nữa.
Càng nói càng thêm tệ!
Nàng và Bạch Ngọc Dao đơn giản là chênh lệch một trời một vực.
“Nam Tinh Nguyệt, ngươi có tư cách gì nhắc đến nàng ấy, so với Dao Dao, ngươi chỉ là một con sâu cái kiến không đáng kể.”
“Cho dù ngươi có linh căn tám hệ hiếm có cũng chỉ là một kẻ phế vật, không bằng đem linh căn dị biến của ngươi cho Dao Dao.
Dao Dao tâm địa lương thiện lại thông minh, nếu có linh căn dị biến của ngươi, chắc chắn sẽ trở thành người mạnh nhất đại lục.”
Nam Tinh Nguyệt thật sự có linh căn tám hệ hiếm thấy.
Điều này nghe rất oai, nhưng chỉ tu tiên giả mới biết, toàn hệ có nghĩa là trống rỗng, tức là không thể tu luyện, chẳng khác gì phế vật.
Còn Bạch Ngọc Dao là thiên chi kiêu nữ, sở hữu Mộc linh căn cực kỳ tinh thuần.
Cộng thêm thiên phú tốt, đầu óc nhanh nhạy nên tu luyện càng làm ít công to.
Thế nhưng, cách đây không lâu, Bạch Ngọc Dao gặp phải Đại Ma Vương của Yêu tộc, bị Yêu Vương giam cầm và chiếm hữu ba tháng.
Các nam đệ tử của Tiên Linh tông như phát điên, vây quét Yêu tộc.
Cuối cùng, sau bảy ngày bảy đêm đại chiến, họ đã cứu được Bạch Ngọc Dao.
Thế nhưng, Bạch Ngọc Dao được cứu trở về đã sớm bị giày vò đến thay đổi hoàn toàn.
Trên người đầy vết thương, linh căn bị hủy, đan điền vỡ nát.
Chính vì vậy, Đại sư huynh mới để mắt đến Nam Tinh Nguyệt yếu đuối nhất Tiên Môn.
Nàng không có bối cảnh, là trẻ mồ côi, cho dù có vào Tiên Linh tông cũng chỉ có số phận làm tạp vụ.
Hơn nữa, cho dù nàng có chết, cũng sẽ không gây ra bất cứ sự chú ý nào.
Nam Tinh Nguyệt tuyệt vọng nhắm mắt lại, ý thức cũng bắt đầu mơ hồ vào lúc này.
Dần dần, linh hồn của nàng bị một lực lượng kéo ra khỏi cơ thể, bay lên không trung.
Nàng có thể nhìn thấy thi thể đầy máu của mình nằm trên mặt đất, cũng có thể nhìn thấy Đại sư huynh mà nàng từng ái mộ không quay đầu lại vội vã rời đi.
Tiên Linh tông.
“Dao Dao, ta lấy được linh căn rồi, muội được cứu rồi, muội có thể tu luyện trở lại.”
Mặc Lâm Uyên như dâng báu vật, thành kính đưa linh căn cho Bạch Ngọc Dao.
Linh căn tám hệ tỏa ra ánh sáng rực rỡ, đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt.
Ánh mắt Bạch Ngọc Dao lóe lên vẻ tham lam.
Nàng ta cố nén sự kích động trong lòng, yếu ớt vươn ngón tay ngọc thon dài vuốt ve khuôn mặt của Mặc Lâm Uyên.
“Lâm Uyên, huynh vì ta mà làm ra chuyện giết hại đồng môn, nếu để chưởng môn biết, huynh sẽ bị trừng phạt.
Ta không đáng để huynh làm vậy đâu! Huynh vẫn nên trả linh căn lại cho tiểu sư muội đi! Nàng không còn linh căn thì sẽ không còn mạng sống nữa!”
“Dao Dao, vì muội ta dù có rơi vào Vô Gian Địa Ngục cũng cam lòng, muội mau ăn linh căn này đi, sau này, chúng ta sẽ có thể song túc song phi.”
“Uyên, huynh thật tốt.”
“Dao, ta yêu muội.”
Hai người xúc động ôm lấy nhau.
Vào khoảnh khắc ôm nhau đó, trên mặt Bạch Ngọc Dao lộ ra một nụ cười đắc ý.
Linh hồn của Nam Tinh Nguyệt lúc này đứng ngay trước mặt nàng ta.
Nàng mới biết, hóa ra bạch nguyệt quang của các nam nhân tông môn thực ra là một đóa trà xanh lớn.
Tất cả thiện ý đều là giả nhân giả nghĩa.
“Đồ vô liêm sỉ.” Nam Tinh Nguyệt giơ tay lên, định tát vào mặt Bạch Ngọc Dao.
Nhưng bàn tay lại không gặp bất cứ lực cản nào, lướt qua mặt nàng ta.
Bây giờ nàng chỉ là một vòng linh hồn, không có thực thể, căn bản không thể gây tổn thương cho Bạch Ngọc Dao chút nào.
Không thể nhìn hai người tình cảm ân ái thêm nữa, Nam Tinh Nguyệt không chút lưu luyến bay ra ngoài.
Nàng không biết mình nên đi đâu.
Lại sợ một linh hồn cô độc lang thang bên ngoài sẽ bỏ lỡ Hắc Bạch Vô Thường đến dẫn nàng đi.
Thế nên nàng đành trở lại nơi mình đã chết.
Nàng ôm đầu gối, ngồi xổm bên cạnh thi thể, ánh mắt trống rỗng nhìn cô gái nằm trên mặt đất.
Cô đơn và đáng thương.
Không có người thân, sau khi chết nàng cũng chỉ có thể phơi thây nơi hoang dã.
Hoặc là bị chó hoang tha đi, ăn đến không còn hài cốt.
Bỗng nhiên, nàng cảm thấy lòng chua xót.
Giờ phút này, nàng nghĩ, nếu lúc này có người đến nhặt xác cho nàng, vậy kiếp sau nàng hoặc là gả cho hắn, hoặc là sẽ làm trâu làm ngựa báo đáp hắn.
Mải nghĩ ngợi.
Dưới bóng đêm, tiếng bước chân của một người vang lên.
Ai lại đến đây!
Nam Tinh Nguyệt ngẩng đầu, ánh trăng trong vắt, một thân ảnh màu đỏ đáp trên ánh trăng trắng như tuyết xuất hiện trước mắt.
Người đến như một tiên nhân trong tranh, đẹp một cách mờ ảo.
Y mặc một bộ áo mỏng màu đỏ rộng thùng thình, để lộ bộ ngực trắng như tuyết đầy đặn.
Trông có vẻ lôi thôi, nhưng lại cao quý đến không dám nhìn thẳng.
Khóe môi mỏng của người đàn ông mím lại, đôi mắt đầy sao nhìn chằm chằm thi thể của cô gái trên mặt đất.
Lúc này, không biết là tiếng gió hay tiếng thở dài khe khẽ của người đàn ông.
Chỉ thấy người đàn ông duỗi cánh tay thon dài, ngồi xổm xuống, bế cô gái lên.
Nam Tinh Nguyệt cuối cùng chỉ còn lại một ý niệm.
Nếu còn có thể gặp lại, kiếp sau nàng nhất định phải gả cho hắn!
Trước mắt đột nhiên trở nên mơ hồ.
Ý thức cũng dần dần tan biến.
Ngay khi nàng mất hết ý thức, trong hư không vang lên một tiếng hát yếu ớt như đến từ thời viễn cổ.
“Vợ của ta, đợi nàng ba ngàn năm, cuối cùng nàng cũng trở về.”