Lúc trở về, Ôn Miểu cố ý đi hợp tác xã mua một cái bếp nhỏ, một cái bình thủy tinh tinh xảo và một vài thứ khác. Sau khi trả tiền, hai người mang theo đủ thứ lỉnh kỉnh, thong thả trở về nhà.
Nhìn những túi lớn túi nhỏ trên tay, Quý Bạch Thanh nghĩ thầm, quả nhiên dù ở thời đại nào, con người cũng thích mua sắm. Đương nhiên cô không ngoại lệ, nhưng điều hạn chế cô mua sắm chính là sự nghèo khó từ trong ra ngoài.
Đúng vậy, cô thực sự quá nghèo.
Về đến nhà, Quý Bạch Thanh đưa huyết lợn và xương lớn mang về cho Hà Hương Nguyệt, rồi được Ôn Miểu đỡ vào phòng, lại xoa thuốc một lần nữa.
Giết lợn dù sao cũng tốn không ít sức lực, chỗ bị trẹo của Quý Bạch Thanh sưng hơn so với lúc sáng. Nhìn thấy vẻ mặt không vui của Ôn Miểu, cô an ủi:
“Không sao đâu, vết thương nhỏ thôi, mấy ngày tới không đi thị trấn, chắc chắn sẽ lành.”
Ôn Miểu vừa bôi thuốc cho cô , vừa nhỏ giọng than phiền, “Đã bảo đừng đi rồi, cậu xem, lại nghiêm trọng hơn rồi đấy.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT