Trì Việt cố ý ngồi xuống bên cạnh Lâm Hựu, rồi hỏi: “Sao thế hả Lâm lão sư? Mọi người đều đang hát, sao mỗi mình anh lại ngồi đây? Không lên làm vài bài đi chứ?”
“Tôi hát không hay lắm.” Lâm Hựu mỉm cười trả lời.
Không phải ai diễn giỏi cũng hát hay. Diễn xuất của anh có thể nói là được trời ban, còn giọng hát thì thật sự khó mà nói. Không thể chỉ dùng cụm từ "ngũ âm không đầy đủ" hay "hát lệch tông" để diễn tả được.
Vì thế, với những hoạt động như hát hò, anh tự biết mình, không tham gia.
Trì Việt cười khẩy, không biết có tin vào lời anh nói hay không: “Không hát hay à? Vậy sao lại không gọi gì đó để uống? Mọi người ai cũng gọi nhiều lắm. Lâm lão sư đừng ngại.”
“Tôi không khát, cảm ơn.” Lâm Hựu từ chối ý tốt của cậu. Anh thật sự không khát.
“Phục vụ!” Trì Việt búng tay một cái, kiêu ngạo gọi nhân viên phục vụ đến: “Sao lại không khát được chứ? Tôi bảo Lâm lão sư gọi, Lâm lão sư cứ gọi đi, đừng khách sáo. Bằng không, tôi sẽ cho rằng Lâm lão sư không nể mặt tôi đấy.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play