“Biết chỗ an yên thì mới có thể định, định rồi thì tâm mới tĩnh, tĩnh thì an, an rồi mới biết suy lự, suy lự rồi mới có thể đạt đến chỗ thiện.”
Phương tiên sinh tiếp lời, “Bần mà không siểm nịnh, phú mà chẳng kiêu ngạo. Ngươi thấy sao?”
Từ Đạt Tuấn đáp, “Khổng Tử nói: Cũng được, nhưng chưa bằng kẻ nghèo mà vui, giàu mà biết lễ.”
“Vậy Tử Lộ hỏi về nhân?”
Trong lòng Đạt Tuấn giật mình, này không phải từ Đại Học, mà sang Luận Ngữ rồi sao?
Hắn trầm ngâm một chút rồi nói, “Khổng Tử rằng: Tang sự biết thương tiếc, chiến trận biết dũng cảm, còn như dũng cảm của kẻ quê mùa thì không đáng kể…”
“Người ta toàn nói hủy sân phơi. Hủy chưa? Đã chưa?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play