“Ai nha, Lục Lang a! Tâm can của nãi a!”
Lục Lang? Hình như lúc trước nói đệ đệ nàng chính là Lục Lang?
Từ Nhân Nhân vừa quay đầu liền chạy ra ngoài, Từ Chấn Quốc và Trương Tú Lan cũng vội vàng đuổi theo.
Trong sân chen chúc một đám người, náo loạn, toàn người lạ. Trên mặt đất là một thiếu niên khoảng mười hai, mười ba tuổi, trán đầy máu.
Từ Nhân Nhân nhìn ba mẹ: “Sao? Có giống em trai hồi nhỏ không?”
Trương Tú Lan nắm tay Từ Chấn Quốc.
Ông nhíu mày: “Nhìn đúng là giống thằng nhóc thúi hồi bé a.”
Đúng không? Nhưng sao đầu đầy máu vậy, chắc không sao chứ?
Trương Tú Lan lo lắng tim đập thình thịch, chẳng kịp nghĩ nhiều, lao tới kêu: “Tuấn Tuấn a!”
Nhưng chữ “Tuấn Tuấn” vừa thốt ra, còn chưa kịp chạm vào con thì đã bị một người đàn bà đẩy mạnh sang, quát:
“Lục Lang a! Nãi Lục Lang a, mở mắt ra nhìn nãi đây này!”
Trương Tú Lan bị hất ra, mới bừng tỉnh, nghĩ thầm nếu đây không phải con mình thì hỏng rồi, may là hình như người ta không để ý.
Người đàn bà đó còn quay đầu trừng bà, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống:
“Ngươi còn mặt mũi chạy tới à! Lục Lang trời vừa sáng đã lên núi hái vỏ cây, từ trên sườn núi ngã lăn xuống! Các ngươi ba đứa thì ở trong nhà hưởng phúc, ăn hết sạch đồ ăn để lại. Các ngươi có còn lương tâm không hả! Nếu Lục Lang có mệnh hệ gì, lão nương liều mạng với ngươi!”
Trương Tú Lan nghe mà thấy đúng là đuối lý. Nhưng rốt cuộc đây là con ai vậy?
Bà không có ký ức gì trước đó, đành im thin thít, không dám phản bác. Nước miếng của người đàn bà kia còn bắn dính cả mũi, mùi thì hôi thối khó chịu.
Ba người họ chẳng có ký ức gì, chỉ có thể rụt lại như chim cút, lo lắng nhìn thiếu niên đang hôn mê trong lòng người đàn bà kia. Nhưng chen vào cũng chẳng được, đành chịu trận mắng.
Khi thiếu niên được đưa vào nhà đặt lên giường, không lâu sau có đại phu mang hòm thuốc tới.
Ba người họ không dám tiến lại gần, chỉ đứng ngoài cửa nhìn. Đại phu xem vết thương, bốc thuốc, sau đó rời đi. Tiền khám không phải bạc mà chỉ là một chén nước với hai nắm bánh bột bắp.
Người đàn ông đưa thuốc ra còn làm bộ đau lòng, như thể thứ ấy quý lắm. Đại phu thì lại vui vẻ nhận lấy, chẳng nói gì thêm.
Từ Nhân Nhân nghe trước đó có chuyện người ta đói đến mức ăn cả vỏ cây, liền biết nơi này tình hình chẳng ổn. Nhưng không ngờ lại khổ đến mức này.
Nhìn một phòng toàn già trẻ lớn bé, ai cũng gầy gò, da vàng, mắt hõm sâu, rõ ràng đã lâu không được ăn no, càng đừng nói tới dinh dưỡng.
Trong lòng nàng nóng ruột muốn biết rốt cuộc đây là nơi nào, nhưng không thể hỏi ai. Đành hy vọng Lục Lang – chính là em trai Từ Đạt Tuấn – mau mau tỉnh lại, xem nó có ký ức gì về nơi này không để giải thích cho bọn họ.
Cứ thế chờ tới tối.
Cơm chiều cũng chẳng có. Không chỉ nhà họ không có ăn, mà hình như cả đám người kia cũng không ăn, ngay cả một ngụm nước cũng chẳng thấy.
Ba người co cụm trong phòng, nâng chén nước đường đỏ vừa được cho. Ngươi một hớp, ta một hớp.
Nhưng uống cũng chẳng đỡ được bao nhiêu. Nóng hầm hập, nơi này nhiệt độ ít nhất cũng 37–38 độ.
Không chỉ nóng, mà người nào người nấy còn hôi rình. Lúc mới tới vì loạn quá chưa để ý, giờ ngồi chờ trong phòng, Từ Nhân Nhân mới nhận ra, chắc họ phải hai tháng nay chưa tắm rửa?
Trời nóng như vậy, một ngày không tắm đã khó chịu, nàng khẽ chà tay lên cổ, xoa ra cả bùn!
Nàng rùng mình lạnh sống lưng, suýt nữa xỉu. Nhưng chẳng còn cách nào, đành cắn răng chịu.
Không lâu sau, nghe bên đối diện vang lên tiếng: “Rốt cuộc cũng tỉnh rồi!”
Ba người vội vàng chạy qua.
Nhưng chen vào cũng không được, chỗ giường kín người, họ chỉ có thể kiễng chân đứng cuối, trông mong nhìn thiếu niên trên giường. Cuối cùng cũng chạm mắt nhau.
Từ Nhân Nhân chớp chớp mắt, đưa tay làm động tác khẩu súng.
Thiếu niên trên giường mở to mắt, trong mắt thoáng chút kích động, vừa muốn giơ tay đáp lại thì bị người đàn bà kia nắm lấy, lo lắng hỏi:
“Lục Lang a, có đau không? Sao không nói gì? Nơi nào khó chịu, nói với nãi a?”
Từ Nhân Nhân: ……
Nàng vội kéo vạt áo che nửa mặt, giả bộ như đang đeo khẩu trang.
Thiếu niên trên giường liếc nàng, mỉm cười.
Từ Nhân Nhân thở phào nhẹ nhõm. Đúng rồi, chính là em trai nàng!
Cả nhà bốn người, một đứa cũng không thiếu, đều đã xuyên tới!
Nàng vội nháy mắt với ba mẹ, ra hiệu an tâm.
Giờ chen lên cũng không tiện nói chuyện, thấy em không sao, vậy cứ từ từ. Chờ nó tự tìm bọn họ.
Trong phòng nhiều người, ba người nhà họ thành ra lạc lõng. Họ đến vội, cũng đi vội, lại quay về phòng trước đó.
Cái gì cũng không biết, đành ở yên trong phòng cho yên tâm.
Lúc này, Từ Nhân Nhân đói muốn xỉu. Nếu ở bên kia thì giờ đã ăn sáng, ăn trưa xong rồi. Ở đây, náo loạn cả ngày, giờ đã đêm khuya mà vẫn chưa có ăn, ngoài hai ngụm nước đường đỏ chát nghét.
Thật là thảm!
Nàng thấy nhà mình khổ quá trời, nhưng cũng không dám lộ ra, sợ ba mẹ vốn đã lo lắng lại thêm bất an. Nàng càng than thở, hai người lại càng sốt ruột.
Thôi thì im lặng.
Không ngờ, còn có chuyện thảm hơn nữa.
Trong sân yên ắng, có lẽ ai cũng đã ngủ. Từ Nhân Nhân nhìn ra ngoài, thấy một bóng người lén lút tiến về phía phòng họ.
Mắt nàng sáng lên, chạy ra mở hé cửa, nhanh chóng kéo người vào rồi đóng chặt lại.
Trương Tú Lan và Từ Chấn Quốc cũng chạy tới, mắt mong chờ nhìn Từ Đạt Tuấn, gọi thử:
“Tuấn Tuấn?”
“Tối hôm qua ăn gà không?”
Từ Đạt Tuấn bị mùi hôi xộc tới, liên tục lùi lại, ngồi bệt xuống ghế dựa vào tường, giơ tay cản:
“Ba, mẹ, chúng ta nói chuyện giữ khoảng cách an toàn đi!”
Ngữ khí này…
Từ Chấn Quốc “hừ” một tiếng, bước lên vỗ một cái bốp vào lưng con:
“Thằng nhóc thúi! Mày ăn nói kiểu gì đó hả!”
Trương Tú Lan cũng trừng:
“Cái gì mà? Ý là ba mẹ nhiễm virus chắc?”
Từ Đạt Tuấn mặt đen sì, phản đối:
“Cái mùi này sát thương còn mạnh hơn bệnh truyền nhiễm a! Trời biết vừa rồi ta bị vây quanh, suýt nữa phun ra, may là gắng nhịn. Giờ thì ta nhịn không nổi nữa đâu, mau lùi ra xa chút, không ta ói thật đó!”
“Xì!” Từ Nhân Nhân bật cười, thấy ba mẹ tức muốn đánh thằng em, nàng nhanh chóng hòa giải:
“Ba mẹ, nói thật thì người chúng ta đúng là quá hôi. Chính con cũng chịu không nổi.”
Nói vậy thì đúng.
Trương Tú Lan khịt mũi, ghét bỏ bĩu môi, rồi cũng lùi lại, ngồi lại lên giường.