Để tránh cho Bùi Châu tiếp tục hiểu lầm, Thẩm Dư Họa vội vàng lên tiếng giới thiệu: “Vị này là nhị thiếu gia của nhà họ Diệp ở Thịnh Kinh.”
Nhà họ Diệp ở Thịnh Kinh, có thể nói là hào môn trong hào môn.
Đại tiểu thư Bùi đã hoành hành trong giới thượng lưu ở Tô Châu nhiều năm như vậy, dĩ nhiên danh tiếng của nhà họ Diệp ở Thịnh Kinh cũng nổi tiếng như sấm bên tai.
Chỉ dùng từ “hào môn” thôi cũng không đủ để miêu tả sự giàu có của nhà họ Diệp, khối tài sản tích lũy qua hàng trăm năm không thể nào đong đếm được.
Đôi mắt đẹp của Bùi Châu khẽ liếc nhìn Diệp Hạc Kỳ, mà anh lại không thèm liếc mắt nhìn cô một cái.
Đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông không chút che giấu, chỉ nhìn chằm chằm Thẩm Dư Họa.
Bùi Châu hiểu ra, khẽ cong môi cười, theo cô thấy… Dư Họa đã “hạ gục” được người ta rồi.
Cô quay người lấy một ly champagne trên khay của người phục vụ bên cạnh, nói với Diệp Hạc Kỳ: “Chào anh, tôi là Bùi Châu.”
Diệp Hạc Kỳ lạnh lùng liếc nhìn Bùi Châu một cái, lạnh nhạt nói: “Diệp Hạc Kỳ.”
Bùi Châu khẽ lắc ly champagne trên tay, đưa lên môi nhấp một ngụm, cũng không cảm thấy ngượng ngùng.
Thẩm Dư Họa cảm nhận được sự thờ ơ của Diệp Hạc Kỳ đối với Bùi Châu, cô đưa ngón tay trắng nõn lấy ly champagne trên khay, đưa cho Diệp Hạc Kỳ.
“Nhị thiếu gia.”
Đôi mắt của Diệp Hạc Kỳ sâu thẳm như hồ nước, khiến người khác không thể đoán ra suy nghĩ của anh.
Anh đưa tay nhận lấy ly rượu từ tay Thẩm Dư Họa, ngón tay mát lạnh, mềm mại lướt qua, đôi mắt của Diệp Hạc Kỳ trở nên sâu hơn, yết hầu khẽ lên xuống.
“Cảm ơn.”
Thẩm Dư Họa khẽ cong môi đỏ: “Nhị thiếu gia khách sáo rồi.”
Bùi Châu đứng bên cạnh gần như ngây người ra rồi, vừa nãy người đàn ông này đâu có thái độ như vậy.
Chỉ khi đối mặt với Thẩm Dư Họa, anh mới trở nên lịch thiệp và phong độ.
Cô thầm kinh ngạc, quả nhiên vẫn là nhị thiếu gia nhà họ Diệp, khi đối xử với người khác thì chẳng khác gì trong lời đồn.
Ba người đứng cạnh chiếc bàn, trò chuyện dăm ba câu, chủ yếu là Bùi Châu nói, Thẩm Dư Họa thỉnh thoảng phụ họa vài lời, còn Diệp Hạc Kỳ thì thưởng thức rượu, dáng vẻ cao quý lạnh nhạt đứng bên cạnh Thẩm Dư Họa.
Một lát sau, Tiêu Thời An ăn mặc chỉnh tề, đến muộn, bước vào từ lối vào sảnh tiệc.
Bùi Châu tinh mắt nhìn thấy Tiêu Thời An ở đằng xa, cô chọc vào Thẩm Dư Họa: “Dư Họa, Tiêu sư huynh của cậu đến rồi kìa.”
Nghe vậy, Diệp Hạc Kỳ ngước mắt nhìn về phía người đàn ông đang bước tới, đôi mắt đen khẽ nheo lại, chỉ vì ánh mắt mà người đàn ông đó thể hiện ra, khiến anh cảm thấy không vui.
Đó là cảm giác chiếm hữu và xâm lược của một người đàn ông đối với một người phụ nữ.
Anh lơ đễnh đặt ly rượu xuống, xoa xoa chiếc nhẫn ngọc mực trên ngón cái.
“Dư Họa.”
Tiêu Thời An đi đến trước mặt họ, môi nở nụ cười rồi chào Thẩm Dư Họa.
“Sư huynh đến rồi à.”
“Ừm, xử lý một tài liệu khẩn cấp nên đến muộn, không biết ông nội Thẩm có trách anh không.”
Thẩm Dư Họa hào phóng, duyên dáng mỉm cười: “Ông nội sẽ không trách đâu.”
“Vậy thì tốt.”
Bùi Châu đứng giữa nhìn họ đối đáp qua lại, cô cong môi trêu chọc: “Này Tiêu tổng, ở đây chắc không chỉ có mỗi Dư Họa đâu nhỉ, không chào bọn này một tiếng à?”
Tiêu Thời An cao lớn đứng đối diện Thẩm Dư Họa, nghe vậy khóe môi cong lên: “Đại tiểu thư Bùi, đã lâu không gặp.”
Bùi Châu mỉm cười, cô, Thẩm Dư Họa và Tiêu Thời An cùng tốt nghiệp một trường đại học, đương nhiên là quen biết nhau.
Hơn nữa cô còn biết Tiêu Thời An thích Thẩm Dư Họa, nhưng Thẩm Dư Họa lại không có tình cảm với Tiêu Thời An.
Có điều, Tiêu Thời An chưa bao giờ nói thẳng với Thẩm Dư Họa, Tiêu Thời An cũng sợ rằng sau khi tỏ tình, Thẩm Dư Họa sẽ xa lánh anh, vì vậy cứ nhịn mãi không nói.
Anh không phải không biết Thẩm Dư Họa không thích mình, nhưng người rung động trước thì ngay từ đầu đã thua rồi, anh muốn chờ đến ngày Thẩm Dư Họa thích anh.
Lúc vừa đến, Tiêu Thời An đã nhìn thấy người đàn ông vô cùng xuất chúng đứng bên cạnh Thẩm Dư Họa.
Ở Tô Châu anh chưa từng thấy một nhân vật nào như vậy, chắc hẳn không phải người Tô Châu.
“Dư Họa, vị này là?”
Thẩm Dư Họa khẽ mở đôi môi đỏ mọng, giới thiệu với Tiêu Thời An: “Đây là nhị thiếu gia Diệp Hạc Kỳ đến từ Thịnh Kinh.”
Thì ra là người của nhà họ Diệp, trách sao khí chất lại khác biệt đến vậy.
Tiêu Thời An ngước mắt nhìn về phía Diệp Hạc Kỳ, lên tiếng: “Đã sớm nghe danh, tôi là Tiêu Thời An.”
Nói xong, anh đưa tay phải ra về phía Diệp Hạc Kỳ.
Diệp Hạc Kỳ khẽ rũ mắt, nghe thấy tiếng nói mới ngước mắt đối diện với anh ta, lạnh nhạt nói: “Không dám nhận.”
Nhưng xem ra không có ý định bắt tay với Tiêu Thời An.
Bàn tay của Tiêu Thời An khựng lại giữa không trung, sau đó anh giả vờ như không có gì mà thu tay phải về, chỉ là sắc mặt không còn như ban nãy nữa.
Thẩm Dư Họa không ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy, nhất thời không khí có chút căng thẳng.
Bùi Châu thì không cảm thấy vậy, cô nghĩ nếu có thêm một thùng bắp rang bơ, thì cô có thể ở đây xem kịch rồi.
Rõ ràng là hai người đàn ông tranh giành một người phụ nữ, đáng thương Dư Họa bảo bối ngốc nghếch bị kẹp giữa mà không biết gì.
Nhị thiếu gia họ Diệp này cũng giống như trong lời đồn, lạnh lùng vô tình, không thèm để người khác vào mắt.
Nhưng người ta cũng có đủ khả năng để làm bất cứ điều gì mình muốn, không phải ai cũng làm được.
Không khí xung quanh cứ thế giằng co, cho đến khi Diệp Tứ đi tới thì thầm vào tai Diệp Hạc Kỳ một câu.
“Cô Thẩm, tôi có chút việc cần xử lý, xin phép rời đi trước.” Diệp Hạc Kỳ nhẹ nhàng nói với Thẩm Dư Họa.
“Vâng, nhị thiếu gia có việc thì cứ đi đi.”
Sau khi Diệp Hạc Kỳ rời đi, Tiêu Thời An mới lên tiếng hỏi: “Dư Họa, sao hai người lại ở cùng với nhị thiếu gia nhà họ Diệp vậy?”
“Nhị thiếu gia Diệp cùng với ông nội của anh ấy đến, đặc biệt đến mừng thọ ông nội, ông nội Diệp mới bảo em đi cùng nhị thiếu gia một chút.”
Tiêu Thời An khẽ gật đầu, suy tư nói: “Thì ra là vậy…”
Bùi Châu buồn chán lắc ly rượu trên tay, đôi mắt đẹp vô tình liếc qua, nhìn thấy một gương mặt tuấn tú khó phân biệt nam nữ.
Dáng người cao lớn, mày râu âm nhu nhưng không hề ẻo lả, vừa yêu nghiệt lại tà mị ngông cuồng.
Bùi Châu bực bội chửi thề trong lòng, chết tiệt, sao chỗ nào cũng có hắn thế, cứ như âm hồn không tan.
Trớ trêu thay, người nào đó lại chẳng để tâm đến vẻ mặt ghét bỏ của Bùi Châu, thong thả đi đến chào họ.
“Dư Họa, Tiêu tổng.” Sở Trạm môi nở nụ cười tà mị, nâng ly rượu trong tay lên cụng ly với họ.
Thẩm Dư Họa khẽ cười: “Sở Trạm ca.”
Tiêu Thời An cong môi cười với Sở Trạm: “Sở tổng vẫn bình an vô sự chứ?”
Sở Trạm cười nhấp một ngụm champagne trong ly, ngay sau đó như vừa mới nhìn thấy Bùi Châu, anh ta quay mặt sang giả vờ ngạc nhiên: “Ồ, hóa ra đại tiểu thư Bùi cũng ở đây à.”
Bùi Châu bực bội lườm anh ta một cái, không vui nói: “Mù thì mau đi khám bệnh đi, cẩn thận làm lỡ mất thời gian chữa trị tốt nhất đấy.”
Sở Trạm cười nhẹ nhàng, không để ý: “Chuyện đó thì chưa đến mức, nhìn thấy đại tiểu thư Bùi là thuốc đến bệnh khỏi rồi.”
Bùi Châu trừng mắt với anh ta, hoàn toàn không muốn quan tâm đến anh ta.
Nói đi cũng phải nói lại, hai nhà Bùi - Sở vốn là thế giao, hai gia đình có mối quan hệ vô cùng tốt, nhưng đến đời Bùi Châu và Sở Trạm, không hiểu sao lại trở nên không vừa mắt nhau.
Sở Trạm từ nhỏ đã đi du học ở nước ngoài, sau khi về nước thì tiếp quản công ty của gia đình, và việc anh ta và Bùi Châu không hòa hợp cũng bắt đầu từ khi anh ta về nước.
Hai người này hễ cứ gặp nhau là lại đấu khẩu, không ai ngăn nổi, quả thực là một cặp oan gia.