Những người khác có mặt ở đó, khi nghe Thẩm Kỳ Minh nói vị khách này đến từ nhà họ Diệp ở Thịnh Kinh, tuy ngoài mặt không lộ ra, nhưng trong lòng đều thoáng qua một tia ngạc nhiên.

Ai mà không biết nhà họ Diệp ở Thịnh Kinh thâu tóm cả hắc đạo lẫn bạch đạo, còn nhà họ Thẩm là gia đình nề nếp thanh liêm trăm năm, sao lại có thể dây dưa với nhà họ Diệp, quả thật là khiến người ta khó hiểu.

Diệp Yến Bình trơ mắt nhìn Thẩm Dư Họa rời đi, bất mãn nói với Thẩm Kỳ Minh: “Ông đấy, tôi chỉ đùa với cháu ông một chút thôi mà, sao lại bảo con bé đi rồi.”

Thẩm Kỳ Minh khẽ hừ một tiếng, vẻ mặt đầy tự mãn: “Cái đạo lý không thể đùa bậy này, lão già như ông lại không hiểu sao.”

Diệp Yến Bình xua tay: “Được rồi được rồi, tôi không nói với ông nữa.”

Ông quay người ra lệnh cho người đi theo: “Đi, gọi nhị thiếu gia đến đây.”

Thẩm Kỳ Minh nghe vậy, cũng không biểu lộ cảm xúc gì, dù sao thì tối nay cũng là tiệc mừng thọ của ông, nhóc con nhà họ Diệp này đáng lẽ phải đến chào ông một tiếng.

Nghĩ đến đây, Thẩm Kỳ Minh đứng tại chỗ không lên tiếng.

Diệp Hạc Kỳ nhanh chóng đi theo người hầu đến bên cạnh Diệp Yến Bình: “Ông nội.”

“Ông nội Thẩm, lẽ ra cháu phải đi cùng ông nội đến từ sớm, là cháu thất lễ rồi ạ.”

Diệp Hạc Kỳ khẽ cúi người, đôi mắt đen rũ xuống, dáng vẻ lịch thiệp lại phong độ.

Thẩm Kỳ Minh đánh giá anh vài giây, sâu trong đáy mắt đục ngầu thoáng qua một tia cảm xúc khác lạ.

Không ngờ Diệp Yến Bình có bộ dạng như thổ phỉ, lại có thể dạy dỗ ra một đứa cháu phi phàm như thế này.

“Ừm.”

Diệp Hạc Kỳ nhận lấy hộp quà trong tay Diệp Tứ, nói với Thẩm Kỳ Minh: “Ông nội Thẩm, chúc ông tùng hạc trường xuân, vạn thọ vô cương.”

Thẩm Kỳ Minh mặt không đổi sắc, ôn hòa nói: “Cháu có lòng rồi, Hành Giản cất đi.”

Thẩm Hành Giản ngẩng đầu nhìn Diệp Hạc Kỳ một cái, trong phòng nghỉ lúc nãy, qua lời nói chuyện của ông cụ nhà họ Diệp và cha anh, không khó để đoán ra ý định của nhà họ Diệp.

Người đàn ông trước mắt này, dù xét từ phương diện nào, cũng là người xuất sắc nhất trong sảnh tiệc tối nay.

Nhưng… một nơi hang rồng ổ hổ như nhà họ Diệp, thật sự không thích hợp với Thẩm Dư Họa.

Thẩm Hành Giản nhận lấy hộp quà từ tay Diệp Hạc Kỳ, quay người giao cho người hầu, bảo họ cất vào phòng kho bảo quản cẩn thận.

Diệp Yến Bình cầm gậy chống hai cái xuống sàn nhà, lên tiếng: “Dư Họa đi lấy một bức thư pháp mà sao vẫn chưa về, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không.”

“Tối nay là tiệc của nhà họ Thẩm, chưa có ai dám làm gì Dư Họa đâu, ông bớt lo đi.”

Thẩm Kỳ Minh mỉa mai.

“Phòng bị người khác thì chẳng bao giờ thừa, đạo lý này ông không hiểu sao?” Diệp Yến Bình đáp trả.

Ngay sau đó, ông quay sang nói với Diệp Hạc Kỳ: “Con lên xem Dư Họa có cần giúp gì không.”

Thẩm Kỳ Minh lên tiếng ngăn cản: “Không cần đâu, trên đó có nhân viên phục vụ và người hầu rồi, không dám làm phiền nhị thiếu gia họ Diệp.”

Thấy vậy, Diệp Hạc Kỳ tiến lên kính cẩn nói với Thẩm Kỳ Minh: “Không phiền đâu ông nội Thẩm, cháu thấy ông nội cháu nói đúng, cho dù tối nay là tiệc của nhà họ Thẩm.”

“Nhưng nếu có ai đó muốn bất lợi với cô Thẩm, thì cũng rất khó phòng tránh.”

Thẩm Kỳ Minh trầm tư hai giây rồi ngẩng đầu nhìn Diệp Hạc Kỳ: “Nếu cháu đã nói vậy, vậy thì cháu lên xem Dư Họa có gặp chuyện gì không.”

Thẩm Hành Giản nghe lời Thẩm Kỳ Minh nói, lập tức nhìn về phía ông, không hiểu tại sao lại để nhóc con nhà họ Diệp này đi tìm Dư Họa.

Dù sao mục đích của nhà họ Diệp lần này đến đây đã bày ra rõ mồn một trên mặt bàn, không thể cứ giả vờ như không biết gì được.

Biết con trai mình đang lo lắng, Thẩm Kỳ Minh khẽ đưa mắt ra hiệu cho Thẩm Hành Giản, ông tự có chừng mực.

“Vâng, vậy cháu lên xem cô Thẩm có cần giúp gì không ạ.”

Diệp Hạc Kỳ khẽ cúi người, giọng nói điềm tĩnh, không kiêu căng.

Diệp Yến Bình liếc nhìn anh một cái, không khỏi thầm nghĩ, rõ ràng lúc trên đường đến đây anh còn trăm phương nghìn kế chối từ, sao đột nhiên lại thay đổi tính nết thế này.

“Ông nội, cháu lên xem đây.”

“Ừm, đi nhanh đi.”

Sau khi khẽ gật đầu với mấy vị trưởng bối có mặt ở đó, Diệp Hạc Kỳ sải bước đi về phía phòng nghỉ ở lầu hai.

Thẩm Kỳ Minh nhìn chằm chằm bóng lưng cao lớn của Diệp Hạc Kỳ khi anh bước lên lầu, ánh mắt u ám không rõ.

Trong phòng nghỉ

Thẩm Dư Họa theo lời dặn của Thẩm Kỳ Minh, đi đến phòng nghỉ ở lầu hai.

Trên tường phòng, cô thấy một bức thư pháp treo ở chính giữa, ngoài ra không còn thứ gì khác.

Chắc hẳn là bức này rồi.

Thẩm Dư Họa khẽ cau mày, có chút khó xử.

Bởi vì bức thư pháp treo ở rất cao, một mình cô không có dụng cụ hỗ trợ thì không thể nào lấy xuống được.

Đang định đi ra ngoài gọi một người hầu đến giúp cô lấy xuống, nhưng nghĩ lại, mọi người đều đang bận rộn ở bên ngoài, cô vẫn nên tự mình làm thì hơn.

May mắn là trong phòng có khá nhiều ghế, ước chừng khoảng cách, cô đứng lên chắc chắn có thể lấy xuống.

Diệp Hạc Kỳ đến phòng nghỉ của ông cụ Thẩm ở lầu hai, mở cửa ra, thứ anh nhìn thấy là một bức tranh sống động quyến rũ.

Người phụ nữ đi giày cao gót đứng trên ghế, đưa tay cố gắng với lấy bức thư pháp trên tường, theo động tác vươn tay, chiếc sườn xám hơi bị kéo lên một chút.

Lộ ra đôi chân nhỏ dài trắng như tuyết, ánh mắt đi lên là vòng eo mềm mại không thể nắm trọn, dáng người thướt tha như trong tranh, khiến người ta nhìn qua không thể quên.

Đôi mắt đen của Diệp Hạc Kỳ tối sầm lại trong giây lát, anh đưa tay đóng sầm cửa lại, suýt chút nữa đập trúng người Diệp Tứ đang đi theo sau.

Diệp Tứ nhìn cánh cửa đang đóng sầm trước mắt, có chút ngẩn người, bên trong xảy ra chuyện gì vậy?

Anh còn chưa nhìn thấy gì mà?

Thẩm Dư Họa nghe thấy tiếng đóng cửa sau lưng, quay đầu lại, nhìn thấy người đến chính là người đàn ông phi thường, xuất chúng mà cô vừa nhìn thấy ở dưới lầu.

Diệp Hạc Kỳ không nhanh không chậm, sải những bước chân cao quý đi đến bên cạnh cô.

Giọng nói trầm thấp: “Chào cô Thẩm, tôi là Diệp Hạc Kỳ, ông nội Thẩm bảo tôi lên xem cô có cần giúp gì không.”

Dứt lời, Diệp Hạc Kỳ đưa tay về phía Thẩm Dư Họa, đôi mắt đen nhìn chằm chằm cô.

Giọng điệu trầm thấp nghe kỹ còn có một chút dịu dàng: “Một mình cô đứng trên đó không an toàn, xuống đây đi, để tôi lấy cho.”

Thẩm Dư Họa khoảnh khắc nhìn thấy anh, trên khuôn mặt trắng nõn của cô ửng lên một chút e thẹn.

Dù sao thì tư thế của cô lúc này không được nhã nhặn cho lắm, hơn nữa lại còn ở trước mặt một người đàn ông xa lạ.

Sau một lúc do dự, Thẩm Dư Họa vẫn đặt tay lên bàn tay đang đưa ra của Diệp Hạc Kỳ.

“...Cảm ơn.”

Theo bản năng, Diệp Hạc Kỳ nắm lấy bàn tay nhỏ mềm mại như không xương của người phụ nữ, lên tiếng: “Thất lễ rồi cô Thẩm.”

Vẫn chưa để Thẩm Dư Họa phản ứng kịp, Diệp Hạc Kỳ đã nhẹ nhàng đỡ lấy khuỷu chân của người phụ nữ, bế cô xuống khỏi ghế.

Thẩm Dư Họa nhẹ nhàng vịn vào vai người đàn ông, gương mặt ửng lên một màu đỏ nhạt, khẽ nói: “Cảm ơn.”

Thân thể mềm mại như ngọc ngà rời khỏi vòng tay, trong hơi thở vẫn thoang thoảng mùi hoa dành dành nhàn nhạt trên người Thẩm Dư Họa.

Diệp Hạc Kỳ ngẩng đầu đối diện với đôi mắt đẹp của Thẩm Dư Họa, khẽ nói: “Không có gì.”

Sau đó anh lấy bức thư pháp đang treo trên tường xuống, đưa cho Thẩm Dư Họa.

“Ông nội Thẩm vẫn đang đợi ở dưới, chúng ta xuống thôi.”

Thẩm Dư Họa gật đầu: “Vâng.”

Diệp Hạc Kỳ nghiêng người nhường đường cho Thẩm Dư Họa: “Mời cô Thẩm.”

Thẩm Dư Họa nhìn Diệp Hạc Kỳ một cái, giọng nói trong trẻo: “Cảm ơn.”

~~
Mới gặp nên mình để xưng hô như này nhé 🥹 sau thân thiết hơn mình đổi nữa nè

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play