Nhìn người đối diện mặc y phục trắng, dù có cùng chiều cao với mình nhưng lại cố tình ra vẻ nhìn xuống, gương mặt vênh váo Trình Diệp, Phùng Ngọc Hiên không hề cảm thấy chán ghét vẻ công tử bột đó, ngược lại còn nảy sinh cảm giác tự ti và muốn khuất phục… Điều này thật đáng sợ.
Làm sao có thể như vậy? Đối phương chỉ là một thiếu gia vô dụng, chỉ biết dùng tiền đắp lên, không đáng một xu, không chịu nổi một đòn, căn bản không thể so sánh với một thiên tài luyện khí như hắn, một đại năng luyện khí trong tương lai.
Vì sự kinh sợ khó lý giải của bản thân, Phùng Ngọc Hiên không nhịn được cau mày.
Đối mặt với Trình Diệp, hắn cảm thấy hơi chật vật, lại càng không biết nên nói gì. Phùng Ngọc Hiên đi thẳng vào vấn đề: “Tiểu thiếu gia Trình, những gì ta sắp nói có thể sẽ làm tổn thương ngươi, nhưng để ngươi không bị tổn thương lớn hơn nữa, ta nghĩ vẫn nên nói rõ mọi chuyện với ngươi.”
Trình Diệp suýt bật cười trước vẻ mặt nghiêm túc và thương hại của Phùng Ngọc Hiên.
“Nếu đã biết không nên nói thì còn mặt dày gọi ta ra đây lãng phí thời gian? Thời gian của ngươi thì dư dả, nhưng ta đây trăm công nghìn việc, không thể trì hoãn được.” Ánh mắt Trình Diệp đảo quanh, bởi vì Phùng Ngọc Hiên muốn tránh tai mắt của Kỳ Duật nên không có tiền đến những nơi riêng tư hơn, đành hẹn cậu tới con hẻm vắng vẻ này. Vẻ mặt cậu tràn đầy ghét bỏ, “Ngươi thì từ nhỏ đã quen với hoàn cảnh này, nhưng ta thì không thể. Lát nữa mà bị bệnh thì phải làm sao!”
Phùng Ngọc Hiên tức đến run người, nhưng nhìn thấy Trình Diệp thật sự muốn đi, hắn vội vàng gọi lại: “Tiểu thiếu gia Trình, ta nghe nói ngươi muốn dùng gốc Hàn Hàng thảo kia để luyện chế thuốc.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play