Đường Duật Lễ khó chịu bĩu môi, biết cô chắc chắn không tin, nên đành tiếp tục giải thích: "Anh vẫn nhớ lúc đó em mặc một chiếc váy yếm màu xanh lá cây, buộc tóc đuôi ngựa cao, trong lòng còn ôm một bó hoa sen. Lúc đó anh đã nghĩ, wow, một cô em gái thật trong sáng..."
Tô Niệm ngạc nhiên tột độ.
Cô đã quên mất lần đầu gặp anh mình trông thế nào rồi, mà anh lại còn nhớ sao?
Đường Duật Lễ nhìn cô, tiếp tục nói: "Sau khi đến nơi anh mới phát hiện ra, người mà ông nội anh quen lại là ông bà ngoại của em. Trong lòng anh đã cảm thấy chúng ta thật có duyên. Nhưng em chẳng thèm để ý đến anh..."
Tô Niệm: ???
Là anh lúc nào cũng lạnh lùng, vẻ mặt "người lạ chớ đến gần", làm sao em có thể đến gần được?
Đường Duật Lễ nói: "Hôm đó em đi chơi trong núi với bạn, anh cũng đi theo. Nhưng em cứ phớt lờ anh, nên anh định lặng lẽ đi chỗ khác, để em lo lắng mà tìm anh. Ai ngờ chân bị thứ gì đó kẹp vào..."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play