Tần Thù và A Mộc Đề vừa đến cửa phòng bệnh, đã tình cờ nghe được những lời của Tạ Lan Chi.

Không thể phủ nhận, dù chưa gặp mặt, chỉ riêng những lời nói vừa rồi của người đàn ông này cũng đủ để Tần Thù có một chút cảm tình với anh.

Chỉ là giọng nói của Tạ Lan Chi khàn đặc, mỗi chữ thốt ra hơi thở đều ngắn và không đều.

Như ngọn nến trước gió, lúc tỏ lúc mờ.

Tần Thù nghe giọng nói đó đã biết người đàn ông này nguyên khí tổn hại nặng, phế khí sắp cạn, mạng sống không còn bao lâu.

Tạ Lan Chi và Lữ Mẫn nghe tiếng báo cáo ngoài cửa, đồng thời quay lại, nhìn thấy Tần Thù ở cửa phòng bệnh.

Ngũ quan của cô gái tinh xảo, đôi môi đỏ mọng vô cùng, đuôi mắt đào hoa quyến rũ hơi nhếch lên, như muốn câu đi hồn phách của ai đó.

Vòng eo thon gọn, bộ ngực căng đầy lấp ló sau lớp áo rộng cũng không thể che đi được vóc dáng yêu kiều.

Dung mạo và thân hình bốc lửa như vậy, khiến người ta vừa nhìn đã thấy máu huyết sôi trào.

Tần Thù nhìn Tạ Lan Chi đang nằm trên giường bệnh với đôi mắt trong veo, sắc mặt anh tái nhợt, vẻ mệt mỏi rã rời.

Đầu anh được quấn băng gạc thấm máu đỏ chói, chỉ để lộ nửa khuôn mặt tuấn tú, không khó để nhận ra anh là một mỹ nam.

Ước chừng người đàn ông này cao một mét chín, chân dài, bộ đồ bệnh nhân mở rộng để lộ tám múi cơ bụng đều tăm tắp.

Với những điều kiện tuyệt vời như vậy, người đàn ông này hoàn toàn có thể được coi là cực phẩm nhân gian.

Trong đôi mắt lạnh lùng, vô cảm của Tần Thù, bỗng lóe lên một tia sáng.

Một người đàn ông thật phong độ!

Cô khẽ ngước mắt lên, đối diện với một đôi mắt đầy tính xâm lược, chứa đầy sự dò xét và nghi ngờ.

Ngay khoảnh khắc nhìn thấy Tần Thù, sắc mặt Tạ Lan Chi khẽ thay đổi, ánh mắt đột ngột trở nên lạnh lùng.

Đây không phải là lần đầu tiên anh gặp Tần Thù.

Lần đầu tiên anh gặp Tần Thù, cô đang băng bó vết thương cho một điệp viên lấy cắp thông tin.

Lúc đó, Tạ Lan Chi đang làm nhiệm vụ, không thể để xảy ra bất cứ sai sót nào, nếu không, anh nhất định đã lôi Tần Thù vào phòng giam để thẩm vấn.

Lần thứ hai gặp mặt.

Tạ Lan Chi hộ tống một nhà khoa học quan trọng, đi ngang qua đồn công an của một thị trấn.

Anh nhìn thấy Tần Thù tóc tai rối bù, ánh mắt hung dữ, đang bị bắt vì đánh nhau với côn đồ.

Cô gái trông còn nhỏ tuổi, nhưng khi bị mấy tên du đãng tấn công, cô cũng không hề chịu thiệt.

Sau khi Tạ Lan Chi sắp xếp ổn thỏa cho người cần bảo vệ, anh quay lại tìm Tần Thù, nhưng được biết cô đã được người khác đưa đi.

Bây giờ, là lần thứ ba họ gặp nhau.

Trước hôm nay, Tạ Lan Chi không bao giờ có thể ngờ được, cô gái bị nghi ngờ là điệp viên lại là cháu gái của cụ Tần.

"Xem kìa, cô bé này xinh quá, cháu là đồng chí Tần Thù phải không, mau vào đi."

Lữ Mẫn vừa nhìn thấy Tần Thù đã bị vẻ đẹp lộng lẫy của cô làm cho kinh ngạc.

Khi hoàn hồn, bà chủ động tiến lên, nhiệt tình kéo tay Tần Thù đến trước giường bệnh.

Tần Thù đến gần, quan sát cơ bụng đầy vết sẹo lớn nhỏ của Tạ Lan Chi.

Cơ bụng săn chắc này, nhìn mà cô muốn sờ thử một cái.

Tạ Lan Chi nhìn theo ánh mắt cô, thấy bộ dạng ăn mặc không chỉnh tề của mình, vội vàng kéo lại quần áo.

Tần Thù nhanh tay lẹ mắt đưa tay ra, dùng một lực vừa phải giữ lấy cổ tay anh.

"Bên trong cơ thể anh bây giờ bị tổn thương nghiêm trọng, bên trong khô nóng nên cần làm mát, cơ thể cần tản nhiệt, tốt nhất không nên mặc quá kín."

Tay cô lặng lẽ trượt đi, chạm vào mạch đập của Tạ Lan Chi, giữ rất lâu không buông.

Tạ Lan Chi nhìn chằm chằm vào bàn tay trắng nõn, mềm mại như không xương đang đặt trên cổ tay mình.

Giọng nói khàn khàn như sỏi đá của anh, mang theo chút xa cách:

"Cô sờ đủ chưa?"

"Chưa."

Tần Thù mặt không đỏ, tim không đập, vẻ mặt hoàn toàn bình tĩnh.

Cô buông cổ tay Tạ Lan Chi ra, lại đi sờ mạch đập ở cổ tay kia của anh.

Đôi mắt sâu thẳm của Tạ Lan Chi nhìn chằm chằm cô gái trước mặt, đuôi mắt phượng dài và sắc bén hơi ửng đỏ.

Vùng da bị chạm vào, cảm giác như đang bốc cháy.

Ngay khi Tạ Lan Chi định đẩy tay Tần Thù ra, Tần Thù đã buông tay trước, đôi môi đỏ mọng khẽ mím lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play