Tần Thù nghe vậy nhưng mí mắt cũng không thèm chớp, lạnh lùng liếc nhìn Tần Bảo Châu:

"Cô có biết câu 'kẻ khơi mào trước là kẻ hạ tiện' không?"

Không thấy Tần Thù hoảng hốt, khóc lóc thảm thiết, Tần Bảo Châu tức điên tại chỗ.

Kẻ khơi mào trước là kẻ hạ tiện cái gì, nghe không hiểu!

Cô ta nghi ngờ mình vừa nói chưa đủ rõ, liền cao giọng gầm lên:

"Cô có nghe tôi nói gì không hả?"

"Có nghe."

Tần Thù ánh mắt đầy vẻ chế giễu, nhưng vẫn ôn tồn gật đầu.

Cô nhướng mày, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên, vẻ mặt càng lúc càng tinh quái.

Như thể đang hỏi — rồi sao nữa?

Tần Bảo Châu biết Tần Thù không phải là người hiền lành, ngoan ngoãn, không tranh với đời như người ngoài vẫn thấy.

Con người này từ nhỏ đã kiêu ngạo, tính cách nổi loạn, không bao giờ chịu thiệt, khiến người ta ghét đến nghiến răng nghiến lợi.

Tần Bảo Châu không tin cô thật sự không quan tâm, bèn cố chấp hỏi lại:

"Cô có biết Tạ Lan Chi là ai không?"

Tần Thù cười nhạt, gật đầu:

"Biết chứ, con ông cháu cha ở khu tập thể Kinh Thị, chồng tương lai của tôi."

Dù chưa từng gặp Tạ Lan Chi, nhưng cái tên này đối với cô chẳng hề xa lạ.

Tần Bảo Châu chết lặng, sự oán hận trong lòng nhanh chóng lan rộng, nội tâm như phát điên, lửa giận ngùn ngụt không có chỗ trút.

Cô ta không cam lòng gào lên:

"Anh ta sắp chết rồi, cô không sợ phải ở góa à?"

Kiếp trước, Tạ Lan Chi tàn phế.

Giấc mơ làm bà lớn của cô ta cũng tan thành mây khói!

Lúc đó, Tần Bảo Châu cảm thấy như trời sụp, gây ra không biết bao nhiêu trò cười.

Tần Thù hơi nghiêng đầu, ngón tay chỉ vào thái dương mình, chậm rãi nói:

"Đầu óc cô có vấn đề, hay là ngốc rồi?"

Không đợi Tần Bảo Châu lên tiếng, cô lại nói:

"Cô hẳn là chưa từng gặp Tạ Lan Chi, tại sao lại trù ẻo anh ta chết?"

Khi sắc mặt Tần Bảo Châu tái mét, Tần Thù kéo dài giọng:

"Nếu để nhà họ Tạ biết chuyện này, cẩn thận họ lột da cô đấy."

". . ."

Vẻ mặt Tần Bảo Châu chợt cứng đờ.

Không biết đã nhớ lại ký ức tồi tệ nào, đáy mắt cô ta thoáng qua một tia sợ hãi, cơ thể run lên bần bật.

Tần Thù nhướng đôi mày lá liễu xinh đẹp, vẻ mặt đầy ẩn ý.

Vẻ mặt kiêng dè của Tần Bảo Châu đã cho cô biết — kiếp trước cô ta chẳng được lòng nhà họ Tạ.

Tần Thù vô tình liếc thấy vết hôn mờ ám nửa kín nửa hở bên cổ áo Tần Bảo Châu.

Cô đột ngột hỏi:

"Cô ngủ với Dương Vân Xuyên rồi à?"

Tần Bảo Châu vội vàng kéo cổ áo lên để che đi vết hôn, ánh mắt cảnh giác nhìn chằm chằm Tần Thù.

"Tôi và anh Xuyên đã kết hôn rồi, cô đừng có mơ mộng hão huyền muốn níu kéo anh ấy nữa!"

". . ."

Tần Thù nhìn Tần Bảo Châu với ánh mắt đầy thương hại.

Một gã đàn ông yếu sinh lý. . .

Thật sự có thể làm cô hạnh phúc sao?

Cô nhếch môi cười, buột miệng nói:

"Yên tâm, tôi không có hứng thú với đồ thừa. . . khụ, với đồ của người khác."

"Đồ thối nát", suýt nữa thì cô đã buột miệng nói ra.

Nhưng Tần Bảo Châu vẫn không buông tha:

"Ai biết cô có nói một đằng làm một nẻo không, trông cái mặt đã ra dáng hồ ly tinh lẳng lơ, giống hệt mẹ cô, thấy đàn ông là sà vào lòng người ta. . ."

"Chát!"

Tiếng tát giòn giã vang lên trong căn phòng nhỏ hẹp.

Tần Bảo Châu còn chưa nói hết câu, Tần Thù đã đứng dậy, tát mạnh vào mặt cô ta một cái.

Cô nhìn xuống Tần Bảo Châu bằng ánh mắt u ám đầy sát khí, gằn từng chữ lạnh lùng:

"Một thằng đàn ông xuất * sớm, ngoài cái mã đẹp ra thì trong đầu toàn bã đậu, cũng chỉ có loại người như cô mới coi là của quý!"

Bị đánh đến choáng váng, Tần Bảo Châu không dám tin mà ôm lấy bên má đang sưng vù nhanh chóng.

Đôi môi cô ta run rẩy, hét lên giận dữ:

"Mày dám đánh tao? !"

"Tao đánh chính là mày đấy, tao nhịn mày lâu lắm rồi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play