Tác Giả: Nhất Phàm Thuyền

Lý Liên Tuyết nghiêng đầu nhìn Thời Thất, hỏi:
“Ngươi sao đột nhiên hỏi đến sư tôn ta? Hắn cùng nhị sư huynh ra ngoài rồi, cũng không biết đi đâu, cũng chẳng nói với ta.”

Ra ngoài thì tốt.

Thời Thất nhất thời chưa muốn đối mặt cùng hắn.

Dù bản thân đã đổi sang thân thể này mà trọng sinh, Thẩm Phất Trần hẳn sẽ không nhận ra, nhưng trong lòng nàng, vết khảm kia vẫn còn.

Trời mới biết trước kia nàng đã làm những gì.

Thời Thất tìm cớ nhẹ nhàng nói:
“Ta chỉ tiện miệng hỏi thôi. Ngươi cũng biết sư tôn ngươi trong tiên môn được hoan nghênh thế nào. Ai mà không mong được làm đệ tử Quân Ly tiên tôn chứ?”

Đệ tử tiên môn tự nhiên đều muốn bái sư nơi người mạnh nhất.

Lý Liên Tuyết lấy việc sư tôn mình là Thẩm Phất Trần làm vinh, khẽ cười, an ủi:
“Nam Chi Môn chủ tuy tính tình có hơi khó chị, nhưng đối đãi với đệ tử vẫn không tệ.”

Nói xong, nàng như nhớ ra điều gì, vội vàng thêm một câu:
“Chỉ cần ngươi không gây rắc rối.”

Thời Thất nhún vai, không đáp lời. Mấy câu vừa rồi chẳng khác gì lời nói thường tình của một đệ tử tiên môn, chỉ là nàng không sao tiếp thu được việc Thẩm Phất Trần lại thành sư tôn của chính mình.

Vẫn làm đệ tử Nam Chi Môn chủ thì hơn.

Dưới chân tiên môn có một tòa thành nhỏ, đệ tử thường tranh thủ lúc rảnh xuống phố mua đồ.

Đại lộ đông người chen chúc, Thời Thất bị xô đẩy đến gần như khó thở, may có Lý Liên Tuyết nắm chặt tay, bằng không chắc chắn sẽ lạc mất.

Các nàng đi một đoạn, ngang qua mấy trò tạp kỹ ven đường rồi mới thoát ra chỗ bớt đông.

Thời Thất mua hai cái kẹo hồ lô, chia cho Lý Liên Tuyết đang mải ngắm mấy cây trâm bên quán đối diện:
“Ngươi nhìn lâu như vậy rồi, chọn được cây nào chưa?”

Lý Liên Tuyết mặt mày khổ sở:
“Còn chưa chọn được.”

Kẹo hồ lô này vốn dùng bạc của Lý Liên Tuyết mua, Thời Thất thấy vậy cũng khó xử. Người ta bỏ bạc, mình đành giúp chọn lễ vật cho phải.

Nàng nghiêm túc nhìn một hồi, rồi cầm lấy một cây ngọc trâm khắc văn đơn giản mà thanh nhã tuyệt trần, chân thành nói:
“Ta thấy cây này rất đẹp.”

Ngọc trâm này quả thực rất hợp với Thẩm Phất Trần.

Hắn vốn như băng hồ thu nguyệt, chẳng vương chút bụi trần nào.

Lý Liên Tuyết bỗng giật lấy cây ngọc trâm trong tay Thời Thất, vội vàng giấu sau lưng.

Trên mặt nàng thoáng vẻ kinh ngạc, mắt nhìn ra phía sau Thời Thất, lập tức đoan chính hành lễ:
“Sư tôn, nhị sư huynh? Sao các ngươi cũng ở đây?”

Thân thể Thời Thất cứng đờ mấy giây, rồi chậm rãi quay đầu, đối diện ngay ánh mắt sâu thẳm không rõ cảm xúc.

Giữa dòng người tấp nập, Thẩm Phất Trần một thân bạch y sạch sẽ nhã nhặn, tóc búi chỉnh tề. Hắn chỉ thoáng liếc Thời Thất một cái rồi đưa mắt sang Lý Liên Tuyết.

Thời Thất vẫn cố giữ vẻ tự nhiên.

Tạ Chu – nhị sư huynh của Lý Liên Tuyết – bước đến, ôn tồn nói:
“Tiểu sư muội, các ngươi cũng xuống núi sao? Ta cùng sư tôn đang trừ tà ám ở gần đây.”

Tạ Chu dung mạo ôn hòa, thân hình mảnh khảnh, nhìn Lý Liên Tuyết ánh mắt dịu dàng như nước. Chỉ là, hắn nhìn ai cũng đều là ánh mắt ấy.

Trước khi trọng sinh, Thời Thất cũng từng thấy qua.

Đúng lúc ấy, đám đông bỗng vang lên tiếng kêu thất thanh. Một thiếu niên ôm mặt, loạng choạng chạy đến, miệng r*n rỉ thê thảm.

“Phịch” một tiếng, hắn va ngã cả dãy đèn lồng ven đường.

Thiếu niên ngã lăn, tay che mặt thoáng buông xuống.

Có người thấy gương mặt hắn rữa nát đến mức không phân biệt được ngũ quan, liền hoảng hốt lùi lại:
“Đây… đây là cái gì? Mặt hắn như muốn rã ra rồi!”

Thiếu niên run rẩy, rúc cổ lại.

“Thật đáng sợ quá!”

“Có phải bị tà ám nhập thân không? Dạo này trong thành loạn lạc lắm.”

Dân chúng bàn tán ầm ĩ, chẳng ai dám bước lên.

Đôi mắt thiếu niên dần đỏ ngầu, tiếng rên yếu dần. Từng con trùng đen từ mặt thối rữa bò ra, vô số, nhìn mà rợn người.

Thời Thất khẽ cau mày.

Hình như là chi thuật thối rữa của Ma tộc.

Chẳng lẽ hôm nay chuyện này có liên quan đến Ma tộc?

Tạ Chu cùng Thẩm Phất Trần thoáng liếc nhau. Người sau bình tĩnh bước tới, Lý Liên Tuyết cũng tò mò đi theo, chỉ còn Thời Thất đứng ngoài vòng người.

Nàng như kẻ ngoài cuộc, vừa ăn nốt nửa cái kẹo hồ lô, thầm nghĩ: nếu thật sự dính đến Ma tộc, tốt nhất là mặc kệ, tránh để bị nghi ngờ.

Nhưng ngay khi Thẩm Phất Trần đến gần, thiếu niên liền lao tới.

Kỳ lạ là hắn chưa chạm được vào áo Thẩm Phất Trần thì bỗng nhắm mắt, ngã vật xuống đất, ngất lịm.

Tạ Chu hoảng hốt:
“Sư tôn, ngươi không sao chứ?”

Thẩm Phất Trần thản nhiên đưa tay, kẹp một con trùng đen mềm nhũn trên mặt thiếu niên, lạnh giọng thốt:
“Thối rữa chi thuật.”

Dù đứng cách xa, Thời Thất vẫn nhìn rõ. Vừa thấy hắn kẹp con trùng kia, nàng liền cảm thấy cái kẹo hồ lô trong tay chẳng còn ngon, lập tức bỏ dở.

Lý Liên Tuyết mặt biến sắc, không tin nổi:
“Thối rữa chi thuật?”

Nàng nghi hoặc lẩm bẩm:
“Nhưng Ma tộc Bạch Thời Thất chẳng phải đã chết rồi sao?”

Mỗi lần nhắc đến cái tên này, Lý Liên Tuyết đều thấy gượng gạo.

Bởi bạn thân nàng cũng tên Thời Thất. Tuy họ khác, nhưng vẫn khiến nàng thấy khó chịu.

Ngay sau đó, Lý Liên Tuyết bưng miệng, chợt nhớ ra: không nên trước mặt Thẩm Phất Trần mà nhắc tới Ma tộc Bạch Thời Thất – kẻ từng bị bắt giữ, làm nhục bởi tiên môn.

Chuyện đó từ lâu đã bị coi là nỗi nhục của tiên môn.

Thẩm Phất Trần mặt mày khẽ động, song như chẳng bận tâm lời nàng, chỉ nhạt giọng:
“Trên đời này, biết dùng thối rữa chi thuật đâu chỉ có một mình nàng.”

Những chuyện quá khứ kia, hắn vốn không để tâm, cũng chẳng ghi nhớ trong lòng. Huống chi, Bạch Thời Thất đã chết từ trăm năm trước.

Năm đó, hắn tận mắt thấy: nàng mặc sa y đỏ như máu, bị một kiếm xuyên ngực, vòng hoa rực rỡ trên tóc rung rinh rơi xuống đất.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play