Màn đêm buông xuống, gia đình George. Doyle mặc quần áo lộng lẫy chỉnh tề ngồi quanh bàn dài bày đầy món ngon.
Nến cắm trên giá nến hình cành cây, từ từ trải ra ánh sáng cam dịu nhẹ lên món ngỗng nướng, sườn cừu non hương thảo, phô mai dưa chuột muối trộn bánh mì hạt, và thịt nướng lạnh trộn măng tây đậu Hà Lan thái hạt lựu với bơ.
Thêm vào đó là champagne, rượu vang đỏ và rượu Bailey’s tỏa hương thơm mê hoặc trong ly chân dài, đây là bữa tiệc chào mừng Nancy.
Về chuyện nàng biến mất khỏi xe ngựa vào ban ngày, nàng giải thích rằng đang luyện tập thần thuật. Không biết sai sót ở đâu, người liền biến mất khỏi xe ngựa.
Chờ nàng lấy lại tinh thần, phát hiện mình đứng ở một con phố xa lạ. Cuối cùng đành phải ngồi xe ngựa công cộng trở về.
Nancy kể ra những chi tiết không quan trọng như phố Besson, Giáo Đường Ánh Sáng, xe ngựa công cộng để tăng độ tin cậy cho lời nói dối.
“Nói như vậy, cháu gái yêu quý của ta đã có thể thi triển thần thuật thành công rồi sao?” Bá tước George hứng thú hỏi.
Nếu có thể bồi dưỡng được một hậu bối có tư cách tiến vào Thần Điện, điều này sẽ nâng cao đáng kể địa vị của gia tộc Doyle.
Chẳng trách em trai hắn đưa con gái đến kinh đô, đăng ký tuyển sinh vào Học viện Aerohive. Hắn vốn dĩ cảm thấy cô cháu gái sống ở nông thôn này sẽ không có thiên phú thần học.
Đồng ý với em mình, chẳng qua là vì nể mặt thôi. Hiện tại xem ra dường như là một quyết định không tồi.
“Không có thành công thi triển, bất quá chỉ là đánh bậy đánh bạ thôi.” Nancy không nhanh không chậm đáp, không nói quá tuyệt đối để tránh bị yêu cầu biểu diễn ngay tại chỗ.
“Vậy cũng phi thường ghê gớm,” Bá tước George cười tủm tỉm nói,
“Hai cô chị gái của con đến nay vẫn chưa sờ được đến mép thần thuật đâu. Con có rảnh thì có thể dạy các nàng.”
“Nghe rõ chưa?” Đôi mắt phu nhân Bá tước ánh lên một tia không vui, quay sang hai cô con gái,
“Các con lớn lên ở Bulton mà còn thua kém em gái. Ta thật hy vọng những lời này sẽ không thường xuyên được nghe trên bàn ăn.”
Lớn lên ở Bulton và thua kém nàng có mối liên hệ tất yếu nào sao? Phu nhân Bá tước thực ra muốn nói người thành phố thế mà lại không bằng kẻ nhà quê sao.
Nhìn hai vị chị họ không chút che giấu ánh mắt oán hận phóng tới, Nancy không chút gánh nặng mà đón nhận. Dù sao trước đó các nàng cũng đã không có sắc mặt tốt với nàng rồi, không kém điểm này.
Rốt cuộc đối với nàng mà nói, việc quan trọng nhất không ở đây, mà ở cách vách Hồng Y Giáo Chủ trong nhà. Cũng không biết Thần Quang Minh đã tỉnh lại chưa, hy vọng hắn chậm chút khôi phục ký ức.
“Nghe nói hôm nay Besson lộ giáo đường đã xảy ra chuyện thú vị.” Phu nhân Bá tước hơi nâng cằm lên, khoe khoang những tin tức mà mình tìm hiểu được.
“Giáo Chủ Saen đã đưa về một thanh niên, nghe nói có dung mạo kinh người. Cũng không biết hắn có quan hệ gì với Giáo Chủ, có lẽ là con cháu? Nếu là như vậy, nhà của chúng ta hai cô gái có lẽ có thể kết giao bạn bè mới.”
Hai cô chị họ của Nancy cười đến mặt nở hoa. Các nàng đã đến tuổi kết hôn, khắp nơi phóng thích mị lực. Kỳ vọng có thể tìm được một nam tử đủ khiến người ta hâm mộ.
“Rụt rè chút các con.” Phu nhân Bá tước trên mặt hiện lên một tia bất mãn, cảm thấy hơi mất mặt, nhanh chóng quét mắt nhìn Nancy một cái.
“Chúng ta khi nào có thể nhìn thấy hắn?” Chị họ của Nancy, Robus hỏi.
“Con nhớ Giáo Chủ Saen có tổ chức tiệc tối vào thứ Bảy ở nhà đúng không?” Một cô khác tên Rose nhìn về phía mẹ mình. Bulton tiệc tối thật sự quá nhiều, nàng không xác định nhà bọn họ sẽ tham gia cái nào.
“Đúng vậy, hy vọng vị thanh niên kia không rời đi nhanh như vậy.” Phu nhân Bá tước nhàn nhạt nói.
Tiệc tối ở nhà Hồng Y Giáo Chủ, chẳng phải là hậu thiên sao? Nancy trong lòng vừa động.
Hậu thiên là kỳ hạn cuối cùng mà Tiểu N phải tự bạo. Nếu không lấy được chút giá trị hảo cảm nào từ Thần Quang Minh, đó cũng là hạn chót của nàng.
“Ký chủ, cố gắng đi. Chúng ta chỉ còn hai ngày để sống.” Tiểu N yếu ớt nói.